Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 756: Ngươi muốn chữa bệnh hay là tìm người?

Cập nhật lúc: 2025-11-23 04:26:08
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi con Tần Mai Nương đang đường trở về Li Thành, thì hành trình dạy học thực tế của thầy trò Tần Lưu Tây cũng kết thúc, đặt chân trở địa phận Li Thành. Lúc là đầu tháng Chín, mùa thu đang độ rực rỡ, lá cây bắt đầu ngả vàng, thời tiết cũng chuyển lạnh dần.

Chuyến của họ khá chậm rãi. Hễ gặp thôn xóm nào, Tần Lưu Tây đều cho dừng chân nghỉ và khám bệnh miễn phí cho dân. Lão đạo sĩ thậm chí còn giúp hai đám tang, lập đàn cầu siêu. Các đồ thì sự chỉ dạy của Tần Lưu Tây, học cách trừ tà bắt vài con quỷ nhỏ, học xem tinh tượng, định phương vị, nhận d.ư.ợ.c liệu, bắt mạch và kê đơn thuốc.

Đặc biệt, vì Vong Xuyên chuyên tâm phụ khoa, Tần Lưu Tây dạy dỗ cô bé cẩn thận hơn, còn lấy chính cơ thể nữ nhi của mẫu để giảng giải chi tiết về cấu tạo cơ thể phụ nữ cùng những bệnh phụ khoa thường gặp nhất.

Thư Sách

Cũng thật trùng hợp, khi qua một ngôi làng nọ, họ gặp một nông phụ sảy t.h.a.i hơn tháng mà bệnh tình thuyên giảm, ngược ngày càng suy kiệt. Đại phu trong trấn chẩn đoán là phong hàn thông thường, nhưng thực chất là hậu sản phong (sản giật sinh). Do dùng t.h.u.ố.c đúng bệnh nên tình trạng mới trầm trọng như . Tần Lưu Tây nhân cơ hội dạy cho Vong Xuyên và Đằng Chiêu một bài học quý giá: Hậu sản phong dễ nhầm lẫn với phong hàn thông thường, cần kết hợp tìm hiểu kỹ tiền căn hậu quả, vọng, văn, vấn, thiết (, , hỏi, sờ) mới thể chẩn đoán chính xác.

Sau chuyến thực tế , ai nấy đều thu hoạch ít kiến thức bổ ích.

Trở về Thanh Bình Quan, đều nở nụ thư thái. Bên ngoài dù muôn vàn cái cũng chẳng bằng ở nhà .

Lão đạo sĩ và Tam Nguyên đại điện kim đỉnh rực rỡ và Đăng Tiên Lâu đồ sộ uy nghiêm, kinh ngạc ngưỡng mộ.

Lúc Tần Lưu Tây dụ dỗ bọn họ, theo nàng một vố lớn, họ cứ tưởng chỉ là một đạo quan quy mô trung bình khá. Nào ngờ mắt là cảnh tượng hoành tráng thế : Kim đỉnh lấp lánh, khói hương nghi ngút, dù xế chiều vẫn tấp nập khách hành hương. Có thể gọi là hương hỏa thịnh vượng .

Nghĩ lúc còn định lừa Tần Lưu Tây ở Long Hổ Quan trâu ngựa... khụ, vị đạo sư đắc đạo, lão đạo sĩ thực lòng cảm thấy hổ độn thổ.

Châu ngọc ngay mắt, ai dại gì mà ở cái đạo quan rách nát gió lùa tứ phía chứ? Trừ khi đầu óc vấn đề.

Thầy trò lão đạo sĩ rằng, quy mô hoành tráng cũng chỉ mới hơn một năm nay thôi. Tất cả là nhờ vị Thiếu quan chủ nào đó đột nhiên "cầu tiến" mới phong quang ngày hôm nay. Trước đó, bọn họ đến tượng vàng của Tổ sư gia còn đúc nổi, gì đến khách hành hương như mây.

nữa, Thanh Bình Quan hiện tại đang đà hưng thịnh, hoan nghênh các đạo sĩ đến tá túc tu hành. Vì thế, hai thầy trò lão đạo sĩ đón tiếp nồng hậu khiến họ chút thụ sủng nhược kinh.

Xích Nguyên lão đạo cũng vui mừng sự gia nhập của thầy trò lão đạo sĩ. Đặc biệt là với lão đạo sĩ, hai ông già nhâm nhi chén rượu, trò chuyện vài câu thấy tâm đầu ý hợp, chỉ hận gặp quá muộn.

Tần Lưu Tây: Chắc là kiểu "đồng đạo" chuyên vẽ bánh nướng cho đồ ăn đây mà!

Sắp xếp chỗ ở cho thầy trò lão đạo sĩ xong xuôi, Tần Lưu Tây với Xích Nguyên lão đạo: “Giờ trong quan thêm thầy trò lão đạo sĩ, thêm hai vị đạo sĩ mà sư phụ mới thu nhận, đạo quan chúng cũng đến nỗi thiếu lo liệu đạo trường. Hai ngày nữa con sẽ đưa sư phụ đến chỗ tiểu long mạch bế quan, những việc vặt trong quan cứ giao cho Thanh Viễn quản lý.”

Xích Nguyên lão đạo cứng , liếc nàng: “Chuyện bế quan con cho qua ? Cứ một hai đòi đuổi , con định soán vị tạo phản đấy ?”

Tần Lưu Tây: “ đúng đúng, sư phụ gì cũng đúng!”

Xích Nguyên lão đạo nghẹn lời: “...”

Tiểu t.ử giờ lười đến mức chẳng thèm cãi nữa ? Uổng công nuôi dưỡng nó bấy lâu nay!

Tần Lưu Tây cũng chẳng cho ông cơ hội từ chối, buông một câu chạy biến. Ai rảnh mà đôi co với ông chứ.

Xích Nguyên lão đạo bực buồn , trong mắt ánh lên tia lo lắng. Nha đầu quá coi trọng thọ mệnh của ông nên mới bức thiết ông bế quan tu hành, chờ đợi cơ hội Trúc Cơ.

nàng , dù bế quan tu hành thì tu vi cũng chẳng thể tăng vùn vụt . Nếu cơ duyên Trúc Cơ thì dù nàng luyện Trúc Cơ Đan cũng vô ích.

Sống c.h.ế.t .

Haizzz.

...

Tần Lưu Tây dẫn Đằng Chiêu và Vong Xuyên trở về cửa hàng Phi Thường Đạo. Hắc Sa chạy tót sâu trong Vạn Hòe Lâm, nàng cũng ngăn cản. Hắn là sơn tinh, núi rừng mới là chốn về của .

Ở Phi Thường Đạo chỉ Trần Bì và Vạn Sách trông coi cửa hàng. Ngụy Tà ở đây, chắc là công việc Vô Thường .

Vạn Sách ân cần bưng bánh lên.

Trần Bì báo cáo: “Trong đạo thất một vị thiện nhân đợi ngài mấy ngày . Người đó bệnh gì, cứ nhất quyết chờ ngài về, thái độ chút kỳ quái. À , đó cầm thư tiến cử của Ngọc công t.ử đến đây.”

Tần Lưu Tây ngạc nhiên: “Ngọc công tử? Là Ngọc Trường Không ?”

Trần Bì gật đầu: “Ngoài , Ngọc công t.ử còn gửi đến một xe quà Tết Trung thu, kèm theo một bức thư tay.”

Cậu lấy từ trong tủ một phong thư, cung kính đưa cho Tần Lưu Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-756-nguoi-muon-chua-benh-hay-la-tim-nguoi.html.]

Tần Lưu Tây mở xem. Đầu thư là những lời hỏi thăm, đó Ngọc Trường Không kể về những thu hoạch gần đây khi nghiên cứu Kỳ Môn Độn Giáp. Hắn còn tìm một bản đồ trận pháp khá kỳ lạ, suy nghĩ mãi lời giải nên mong Tần Lưu Tây thể chỉ điểm đôi chút.

Cuối thư, nhắc đến bạn đang bệnh lâu ngày khỏi nên giới thiệu đến đây nhờ nàng chữa trị, đồng thời gửi quà biếu cho . Mong nàng hồi âm.

Tần Lưu Tây tờ giấy kẹp cùng bức thư, đó là một bản trận đồ vẽ bằng tay. Nhìn bản đồ , nàng cảm giác quen quen, hình như gặp ở thì .

Nhất thời nhớ .

Tấm rèm dẫn hậu đường khẽ động. Tần Lưu Tây đành gấp bản đồ bỏ phong bì, về phía bước từ rèm.

Một nam t.ử mặc trường bào màu nguyệt bạch thêu lan trúc, khoác áo choàng mỏng màu đen, chân ủng lụa, mái tóc đen nhánh búi gọn bằng quan bạch ngọc. Đôi mắt đen tĩnh lặng như đầm nước sâu, chút gợn sóng, bình thản đến mức vương chút bụi trần.

Sắc mặt xanh xao, gò má và vóc dáng đều gầy gò nhưng giảm vẻ thanh tú nho nhã.

Nếu Ngọc Trường Không là đóa hoa cao lãnh như ánh trăng sáng, thì mắt chính là nhành lan u tịch nơi hang sâu, thanh nhã cao ngạo nhưng u buồn cô độc.

“Lan Hạnh?” Tần Lưu Tây gọi tên : “Hay là gọi tên tự Lan Hợp thì hợp ý hơn?”

Lan Hạnh chắp tay thi lễ: “Đại sư cứ tùy ý.”

Giọng trầm thấp, nhàn nhạt.

Tần Lưu Tây : “Muốn khám bệnh thì theo .”

Nàng định sảnh , nghĩ nghĩ đổi ý, dẫn đạo thất.

Lan Hạnh sững sờ, bước theo . Không ngờ căn phòng đạo thất mà ở mấy ngày nay, trong lòng bỗng thấy thư thái hơn đôi chút.

Tần Lưu Tây xuống bồ đoàn bên trong, chỉ tay chiếc bồ đoàn đối diện ý bảo xuống.

Lan Hạnh xuống, đưa tay để nàng bắt mạch.

“Tâm bệnh còn cần tâm d.ư.ợ.c chữa. Bệnh của ngươi là do tình chí u uất tích tụ trong lòng mà thành. Nếu ‘tâm dược’ đó, ngươi uống t.h.u.ố.c tiên cũng chẳng khỏi .” Tần Lưu Tây bắt mạch mà thẳng mắt , : “Cho nên, rốt cuộc ngươi chữa chứng u uất , tìm ?”

Nghe câu , đôi mắt tĩnh lặng như nước của Lan Hạnh cuối cùng cũng gợn sóng. Hắn ngẩng đầu Tần Lưu Tây.

Đôi mắt nàng sáng và trong veo, phản chiếu rõ rệt hình bóng của .

Lan Hạnh nghẹn ngào : “Có lẽ... là cả hai?”

Tìm , chứng u uất tự nhiên sẽ khỏi, chẳng ?

Tần Lưu Tây gật đầu: “Cũng . Vậy đưa sinh thần bát tự của đó cho xem.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...