Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 745: Tự mình tìm đường chết
Cập nhật lúc: 2025-11-23 01:14:27
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh An Quận chúa đoán sai, Lưu Đại nãi nãi đúng là giở trò, nhưng bà ngờ rằng nàng nhằm Tần Lưu Tây, mà đ.á.n.h chủ ý lên đồ của nàng.
Nghe tin tiểu cô nương Vong Xuyên bên cạnh Tần Lưu Tây bắt cóc, Vinh An Quận chúa ngớ .
Chuyện xảy quá trùng hợp. Khi thầy trò Tần Lưu Tây chuẩn khỏi thành thì gặp cửa thành giới nghiêm, lính canh đang truy lùng tội phạm g.i.ế.c nên yêu cầu tất cả xe ngựa xuống kiểm tra. lúc đó, một con ngựa hoảng sợ lồng lên, suýt nữa dẫm một đứa trẻ đang chạy chơi gần đó. Tần Lưu Tây vội lao cứu .
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi , khi nàng thì thấy xa phu và Đằng Chiêu gục mặt đất.
Tần Lưu Tây mặt trầm như nước, lao nhanh về phía xe ngựa. Nàng kiểm tra sơ qua, tìm thấy cánh tay mỗi một cây kim nhỏ tẩm mê dược. Còn Vong Xuyên thì biến mất.
Nàng đ.á.n.h thức hai dậy. Đằng Chiêu mở mắt thấy nàng liền hốt hoảng: “Sư phụ, Vong Xuyên bắt .”
Lúc đó chỉ cảm thấy cánh tay nhói lên một cái, đó đầu óc choáng váng ngã xuống đất. Trong cơn mơ màng, tận mắt thấy một gã đàn ông khuôn mặt bình thường bịt miệng Vong Xuyên lôi nhân lúc hỗn loạn.
“Ừ.”
Vẻ mặt Tần Lưu Tây bình thản như chuyện gì xảy , nhưng Đằng Chiêu cảm nhận một luồng hàn khí thấu xương toát từ nàng.
Tên xa phu thậm chí còn sợ hãi lùi mấy bước, bản năng mách bảo đang cạnh nguy hiểm.
Tần Lưu Tây đỡ Đằng Chiêu lên xe, : “Hôm nay nữa. Ta sẽ gọi Hắc Sa . Con cùng , cần về Úy gia phủ Quận chúa, cứ tìm một khách điếm nào đó mà ở. Ta đón Vong Xuyên về.”
Đã kẻ nàng , thì đừng trách nàng ở quậy cho gà bay ch.ó sủa.
Tần Lưu Tây gấp một con hạc giấy thả bay tìm Hắc Sa ở ngoại thành. Từ khi đến đây, Hắc Sa thấy rảnh rỗi nên chạy rừng sâu tìm gấu cái, hẹn khi nào thì gửi tin sẽ đến điểm hẹn.
Nếu hôm nay Hắc Sa ở đây, mấy tên phàm nhân thể dùng cái kế điệu hổ ly sơn tầm thường mà bắt Vong Xuyên .
Kẻ chủ mưu đằng chẳng qua thấy nhóm nàng là mấy đứa trẻ choai choai, chỉ một tên xa phu, nghĩ rằng gây mối đe dọa gì nên mới dám nước cờ .
Nàng sẽ cho kẻ đó , đây là một nước cờ sai lầm c.h.ế.t !
Đằng Chiêu nhíu mày: “Con cùng sư phụ.”
“Không cần , con theo chừng còn vướng chân vướng tay, phân tâm.” Tần Lưu Tây nhạt.
Đại đồ của nàng tuy thông minh và thiên phú, nhưng thể phủ nhận vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhập đạo một năm. Luận về võ công, còn kém xa lắm.
Kẻ bắt cóc Vong Xuyên dùng thủ đoạn trần gian, chứng tỏ bọn chúng thủ tồi. Nàng lúc đ.á.n.h phân tâm bảo vệ đồ , như thế thì mất hứng lắm.
Đằng Chiêu chút buồn bã, nắm chặt tay. Cậu vẫn còn quá yếu, xảy chuyện vẫn núp lưng sư phụ để che chở.
“Sư phụ ai bắt Vong Xuyên ?”
Tần Lưu Tây nheo mắt: “Ta đoán đại khái , chắc là tên tà đạo bên cạnh Lưu Đại nãi nãi.”
Đâu chuyện trùng hợp đến thế, đến thì Vong Xuyên xảy chuyện ngay?
Mặt Đằng Chiêu trầm xuống.
Tần Lưu Tây bảo xa phu đưa Đằng Chiêu tìm chỗ nghỉ ngơi, còn thì phi về hướng Lưu phủ. Xa phu chuyện nghiêm trọng, dám chậm trễ, vội vàng về bẩm báo cho chủ nhân Úy Nhân, tin tức cũng đến tai Vinh An Quận chúa.
“Biết là ả sẽ giở trò, nhưng ngờ trực tiếp tìm đường c.h.ế.t như !” Vinh An Quận chúa lạnh.
Hồ thị phen đúng là tận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-745-tu-minh-tim-duong-chet.html.]
Lưu Đại nãi nãi mí mắt giật liên hồi, cứ cảm giác sắp xảy chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát và sẽ mang đến rắc rối lớn cho nàng .
Ý nghĩ khiến nàng càng thêm nôn nóng, bực bội. Khi tiểu nha bóp chân lỡ tay dùng sức mạnh, nàng đau điếng kêu lên một tiếng, đạp mạnh khiến con bé ngã lăn đất.
Tiểu nha quỳ rạp xuống đất van xin rối rít.
“Lôi nó xuống đ.á.n.h hai mươi gậy! Đồ xúi quẩy!” Lưu Đại nãi nãi trừng mắt quát, tay ôm bụng, lông mày nhíu chặt hơn vì cơn đau trĩu nặng.
Tiểu nha sợ hãi lóc van xin t.h.ả.m thiết, nhưng vẫn v.ú già bịt miệng lôi .
Lưu Đại nãi nãi sang mụ già tâm phúc bên cạnh: “Dọn dẹp cái đuôi cho sạch sẽ . Con ranh Vinh An Quận chúa chống lưng, ghét cái thái độ cáo mượn oai hùm của nó.”
Mụ già tâm phúc nịnh nọt: “Ngài cứ yên tâm, của chúng đều là gương mặt lạ, bọn họ chỉ giúp che mắt thiên hạ thôi.”
Lưu Đại nãi nãi nhếch mép khinh bỉ: “Cũng Âm Sơn đạo nhân cần đứa bé đó gì, chẳng lẽ luyến đồng?”
“Chắc ạ.”
“Khó lắm, còn cả tà thuật dẫn nhi, ai sẽ trò gì?” Lưu Đại nãi nãi dứt lời thì thấy tiếng ồn ào quát tháo bên ngoài, mặt sầm : “Người trong viện càng ngày càng quy củ, ồn ào cái gì thế, định loạn ?”
Thư Sách
Mụ già tâm phúc thấy chủ nhân vui, trong lòng thầm mắng đám bên ngoài ngu xuẩn. Biết rõ tổ tông mấy hôm nay khó ở mà kẹp chặt đuôi , chán sống ?
Bà cửa, định chống nạnh c.h.ử.i bới thì tấm rèm mặt hất tung lên. Một bước , thấy bà liền tung một cước đạp bay.
Nàng sớm ngứa mắt cái mụ già đầy sát nghiệp .
Bịch.
Mụ già tâm phúc đạp bay ngược , hai đầu gối đập mạnh xuống đất kêu cái rắc, cổ họng ngòn ngọt phun một ngụm m.á.u tươi.
Lưu Đại nãi nãi sững sờ biến cố bất ngờ, phắt dậy: “Làm càn!”
Do dậy quá nhanh nên đầu óc nàng choáng váng, bụng đau nhói như ai đó kéo mạnh xuống. Khi rõ xông , đồng t.ử nàng co rút .
Sao tìm đến nhanh như ?
Lưu Đại nãi nãi chút chột , nhưng vẫn cố tỏ hung hăng quát lớn: “Đạo sĩ thối, ngươi dám đến đây càn, coi Lưu gia ai ?”
“Tên tà đạo ?”
“Cái gì?” Ánh mắt Lưu Đại nãi nãi đảo liên tục.
Tần Lưu Tây bước thẳng đến mặt nàng , chằm chằm mắt, gằn từng chữ: “Ta hỏi ngươi, tên tà đạo ở ?”
Lưu Đại nãi nãi cảm thấy một luồng hàn khí thấu xương từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh túa ướt đẫm lưng và trán, hai hàm răng đ.á.n.h cầm cập. Luồng hàn khí đó chạy dọc khắp cơ thể tụ ở bụng nàng .
“Ưm...” Lưu Đại nãi nãi cảm thấy bụng như băng nhọn đ.â.m , đau đến mức gập ôm lấy cái bụng to tướng. Giữa hai chân nàng , thứ gì đó ấm nóng trào , tí tách nhỏ xuống sàn.
Tần Lưu Tây vũng nước lẫn m.á.u sàn nhà, nhếch môi lạnh: “Báo ứng của ngươi đến đấy.”
Lưu Đại nãi nãi trợn tròn mắt, lùi hai bước, một tay bám chặt thành giường La Hán để vững.
Tần Lưu Tây bất ngờ giật mạnh một sợi tóc của nàng , lấy một sợi dây buộc tóc của Vong Xuyên, bắt đầu phép. Nàng nhắm mắt mở mắt, những sợi dây nhân quả chằng chịt, xác định một sợi trong đó xoay khỏi phòng. Nhìn thấy bóng đen mờ nhạt của một hồn ma đang co ro trong góc sân, nàng búng tay truyền cho nó một tia âm sát khí.
Bóng đen âm sát khí tẩm bổ, hồn thể lập tức ngưng tụ rõ ràng hơn, vút một cái bay trong phòng.