Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 740: Lừa dối thành công, quay về thành gặp kẻ ác
Cập nhật lúc: 2025-11-23 00:03:06
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây ngờ chẳng tốn mấy lời, thầy trò lão đạo sĩ bàn bạc xong xuôi và đồng ý theo nàng.
“Ta còn tưởng ông sẽ luyến tiếc cái đạo quan mà bắt nó theo cơ đấy.” Tần Lưu Tây chỉ Tam Nguyên, đùa với lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ ho khan một tiếng: “Người tu đạo, ở mà chẳng tu ? Biết đến đạo quan khác tá túc tu hành (quải đan), đạo thuật càng tiến thêm một bước.”
, Đại Phong rộng lớn thế , chỗ nào cũng thể tu đạo. quan trọng nhất vẫn là cái bụng no. Ở ăn no thì ở đó chính là nơi hữu duyên.
Tần Lưu Tây vạch trần lão, để mặc họ thu dọn đồ đạc, còn thì sân , thu hết địa thế của Long Hổ Sơn trong tầm mắt.
Hai thầy trò đám trộm vặt nào đó vơ vét sạch sành sanh nên chẳng còn mấy hành lý, chỉ vỏn vẹn một cái tay nải nhỏ. Tam Nguyên dùng một cái gùi tre gom hết kinh thư, kinh văn và những vật dụng còn dùng trong quan bỏ .
Còn lão đạo sĩ thì cầm một ống trúc đen sì tay, chần chừ trong chốc lát đưa cho Tần Lưu Tây: “Đây là chí bảo của sư môn . Đã Thanh Bình Quan tá túc, giao cho ngươi bảo quản.”
Tần Lưu Tây đưa tay nhận lấy, nhưng lão vẫn nắm chặt một đầu, vẻ mặt đầy lưu luyến nỡ.
Xem đúng là bảo bối thật.
Tần Lưu Tây dùng chút sức giật lấy ống trúc, ngắm nghía một hồi rút nắp , dốc từ bên trong một tờ giấy cũ kỹ ố vàng.
“Cái gì đây? Bí kíp luyện linh đan ?” Nàng mở tờ giấy , thấy hình vẽ bên trong là một trận pháp.
Trận pháp đồ chút quen mắt.
Tần Lưu Tây xoay ngang xoay dọc tờ giấy. Mình thấy ở nhỉ?
“Cái còn quý giá hơn bí kíp luyện linh đan nhiều. Ta cho ngươi , đây chính là Phi Thăng Đại Pháp Trận.” Lão đạo sĩ vẻ thần bí : “Đừng nó chỉ một nửa, nếu mà đủ cả thì đây chính là trận pháp chỉnh giúp độ kiếp phi thăng thành tiên đấy.”
Tần Lưu Tây giật giật khóe miệng: “Cả ngàn năm nay gì đạo hữu nào phi thăng. Ông bớt xem mấy cái dã sử thần thoại tẩy não , chỉ tổ hại thôi.”
Lão đạo sĩ trừng mắt: “Bản ngươi cũng là tu đạo, năng như thế?”
“Tu đạo là tu tâm mà thôi, ai mà tu trường sinh, phi thăng thành tiên chứ? Đừng mơ giữa ban ngày!” Tần Lưu Tây nhạt. Nàng bao giờ nghĩ đến chuyện phi thăng thần thánh như , và cũng sẽ nghĩ tới.
Sống đủ thì tự khắc sẽ thôi.
Thư Sách
Cơ mà, Phi Thăng Đại Pháp Trận ư?
Tần Lưu Tây kỹ bản đồ trận pháp, đôi mắt nheo : “Đây là Phi Thăng Đại Pháp Trận đồ.”
Đây là một nửa tàn đồ của Khốn Tiên Trận.
Hai mắt Tần Lưu Tây sáng rực lên. Quẻ tượng chuyến Ngạc Thành sẽ gặp hữu duyên, chẳng lẽ chính là ứng chỗ ?
Nàng lão đạo sĩ, trong mắt ánh lên vài phần hài lòng. Coi như cũng thứ gì đó đáng giá, tệ.
Lão đạo sĩ lùi một bước, cảm thấy ánh mắt nàng chút kỳ quái. ông vẫn chú ý đến câu lẩm bẩm của nàng, bèn hỏi: “Khốn Tiên Trận là cái gì?”
“Là một loại trận pháp thể vây khốn tiên thần, giống như Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên) trong truyền thuyết . Chỉ cần trận pháp lập thành, sẽ thêm một pháp môn bảo mệnh.” Tần Lưu Tây hỏi: “Ông lấy cái ở ?”
“Tất nhiên là sư môn truyền xuống . Khai sơn lão tổ của sư môn chính là Hư Không chân nhân.” Lão đạo sĩ ngạo nghễ : “Hai trăm năm , lão tổ Hư Không chân nhân từ một tán tu khai lập Hư Vân Quan, lúc thể là cực thịnh nhất thời. Đáng tiếc hai trăm năm qua bãi bể nương dâu, tông môn suy tàn, nhiều bảo bối đều thất lạc. Hơn 50 năm , khi Huyền môn suy thoái, Hư Vân Quan một trận hỏa hoạn thiêu rụi, trực tiếp dòng chảy thời gian vùi lấp. Haizzz.”
Trong giọng của ông tràn đầy sự thổn thức, tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-740-lua-doi-thanh-cong-quay-ve-thanh-gap-ke-ac.html.]
“Đây chẳng là Long Hổ Quan ?” Tần Lưu Tây chỉ tay đạo quan.
Lão đạo sĩ sờ mũi, ngượng ngùng: “Di chỉ Hư Vân Quan thực ở Sơn Đông . Ta tự thấy đạo hạnh đủ, thể trùng kiến đạo quan nên mấy năm nay chỉ một đạo sĩ lang thang (du đạo). Đi tới đây, thấy cái đạo quan bỏ hoang , thấy phong thủy Long Hổ Sơn cũng tệ nên mới dừng chân ở .”
Tần Lưu Tây gật gù: “Ông cũng tự lượng sức đấy chứ. Thảo nào sảng khoái theo như , hóa đây cũng chẳng môn phái thật sự của ông.”
Lão đạo sĩ gượng: “Lời xưa câu, tu đạo ở mà chẳng giống .”
Tần Lưu Tây cẩn thận cất tờ trận đồ ống trúc, : “Đã dọn dẹp xong thì thôi, đừng để xa phu chờ lâu.”
“Khoan , ngươi đợi một lát.”
Lão đạo sĩ nghĩ đến điều gì, đến điện thờ, lấy hương châm lửa, kính cẩn lẩm bẩm: “Đệ t.ử tạm thời thể cung phụng ngài lâu hơn nữa.”
Ông cắm hương lư, mấy nén hương cháy hết, mỉm , đó gỡ tấm vải vàng cũ nát bàn thờ xuống, đến tượng thần bằng đất sét bệ đá, phủ tấm vải lên, che kín tượng thần.
Làm xong tất cả, ông kéo Tam Nguyên cùng vái mấy vái, luyến tiếc một hồi mới xoay rời .
Tần Lưu Tây ở cửa, bức tượng thần bằng đất sét , ánh mắt thâm trầm.
Tượng thần bọn họ rời , chút gợn sóng, phảng phất như thần quang bao giờ ngự xuống. đúng lúc , một tia nắng xuyên qua khung cửa sổ rách nát chiếu xuống, rọi thẳng lên đầu tượng thần, khiến đôi mắt tượng như luyện bởi một luồng kim quang rực rỡ.
...
Quay Ngạc Thành, định cổng thành thì xe của Tần Lưu Tây chặn .
Xa phu tuy là của Úy gia, nhưng vì Tần Lưu Tây yêu cầu nên dùng xe ngựa của chủ nhân trong phủ mà chỉ dùng một chiếc xe chắc chắn, đơn giản. Không ngờ lúc về thành lính canh cửa thành mắt chặn .
“Để tiểu nhân mang lệnh bài .” Xa phu sợ phật ý Tần Lưu Tây, trầm giọng .
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không cần, đợi một chút cũng .”
Nàng mở cửa xe ngoài, thấy mấy hộ vệ mặc huyền y đang phi ngựa thành dẹp đường, thái độ vô cùng kiêu ngạo, chẳng thèm quan tâm đường tránh kịp .
Phía bọn họ là một chiếc xe ngựa lộng lẫy do hai con tuấn mã kéo, chạy êm ái.
Tần Lưu Tây ở đuôi xe, về phía chiếc xe ngựa , đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
“Các lăn lộn ở Ngạc Thành cũng lâu, gia huy xe ngựa là của nhà ai? Có nhận ?” Tần Lưu Tây hỏi lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ thoáng qua lắc đầu.
Tam Nguyên thấy một v.ú già ở càng xe, ngẫm nghĩ một chút : “Hình như là Lưu gia ở Diêm Vận Sử Tư. Ta nhận v.ú già , bà là bên cạnh Lưu đại thiếu nãi nãi. Lần một tiểu nha đầu vô tình va Lưu đại nãi nãi, v.ú già đó tát tiểu nha đầu gãy cả hai cái răng cửa nên nhớ rõ.”
Tần Lưu Tây xong, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ: “Thảo nào, hóa là một chủ nhân ương ngạnh.”
Đôi khi hạ nhân là thể đoán tính nết chủ nhân. Chỉ một v.ú già mà dám tát gãy răng tiểu cô nương, đủ thấy chủ nhân cũng là kẻ độc ác.
“Sao ?”
Tần Lưu Tây hất cằm về phía chiếc xe ngựa, : “Chiếc xe đó bao phủ bởi một luồng âm sát khí nồng nặc. Người bên trong e là sắp gặp họa sát (xúi quẩy) .”
Hai thầy trò kinh ngạc theo, nhưng chẳng thấy gì cả.
Sao cách giữa với xa đến thế nhỉ? Tức thật!