Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 739: Phản lừa đảo, hay là đi theo ta lăn lộn đi?

Cập nhật lúc: 2025-11-23 00:03:05
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thầy trò lão đạo sĩ cũng chẳng ngờ lừa Tần Lưu Tây về đạo quan dễ dàng như . Nhìn bóng dong dỏng cao phía , lão đạo sĩ kéo tay Tam Nguyên , thì thầm:

“Con mau nhéo một cái, xem đang ?”

Tam Nguyên trợn trắng mắt: “Thôi sư phụ, chịu đến là một chuyện, nhưng thấy cái bộ dạng thật của đạo quan chúng , chắc giữ .”

Người dạng dễ lừa gạt. Nhìn khí độ nàng mà xem, chỗ nào giống cái thằng ngốc là lúc chứ?

Đã dễ lừa, mà nàng vẫn chịu theo về đạo quan, chẳng lẽ là đang mưu đồ gì khác?

Tam Nguyên âm thầm đề cao cảnh giác.

Tần Lưu Tây ngôi miếu nát mặt. Tấm bảng hiệu đề tên đạo quan treo xiêu vẹo như sắp rớt xuống đầu, xung quanh tuy cỏ dại mọc um tùm, nhưng khung cửa thì sơn tróc lở loét, mục nát đến mức sụp đổ.

“Đây là cái tông môn thiên cổ, chí bảo vô mà ông đấy ?” Tần Lưu Tây như đầu lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đỏ mặt tía tai, ho khan một tiếng chữa ngượng: “Chắc là do tối qua gió lớn quá, thổi bay cả bảng hiệu xuống, lát nữa chúng đóng là xong ngay. Còn về bảo vật, ngọn núi Long Hổ phía chính là hậu phương vững chắc của đạo quan , trong núi sản vật phong phú, gọi là chí bảo cũng sai mà.”

Ha hả.

Cứ c.h.é.m gió , dù bò cũng bay!

Tần Lưu Tây bước tới, đưa tay đẩy nhẹ.

Thư Sách

Rầm.

Cánh cửa đổ ập xuống đất, đập mạnh xuống sàn nhà, bụi bay mù mịt. Ngay đó, một mùi xú uế nồng nặc xộc từ bên trong.

Tần Lưu Tây bịt mũi lùi hai bước.

Lão đạo sĩ nhảy dựng lên, lao trong gào to: “Cái tên khốn nạn trời đ.á.n.h thánh vật nào dám phá cửa, còn dám phóng uế ngay mặt Tổ sư gia? Không sợ Tổ sư gia nổi giận, vận đen quấn !”

Tam Nguyên hổ vô cùng, bước trong quả nhiên thấy đầy đất hỗn độn bẩn thỉu, đành lặng lẽ đặt đồ đạc xuống, phòng bếp nhỏ phía tìm tro bếp và chổi để dọn dẹp.

Lão đạo sĩ sực nhớ điều gì, vội vàng chạy về phía căn phòng nhỏ phía , ngay lập tức phát tiếng hét thất thanh và tiếng c.h.ử.i rủa xé lòng:

“Quân trộm cắp thiên lôi đ.á.n.h ! Trộm đồ dám trộm đến cả đạo quan! Trời ơi là trời, đôi giày vải mới mua cũng mất , còn cả chăn đệm nữa... Tam Nguyên, mau xem phòng con thế nào? Tạo nghiệp chướng a, cái gì cũng còn, lũ khốn kiếp coi Long Hổ Quan của là cái chuồng gà cửa đấy phỏng?”

Tam Nguyên vứt cái chổi, vội vàng chạy xem.

Tần Lưu Tây: “...”

Nàng ngẩng đầu bức tượng thần bằng đất sét, bình tĩnh ngắm nghía một hồi : “Gặp đôi thầy trò đáng tin cậy như , thật khó cho ngài .”

Nàng lấy ba nén hương, châm lửa, kính tâm hương, đó mới cắm lư hương, giơ tay phất nhẹ một cái lên tượng đất để sạch bụi trần.

Làm xong, Tần Lưu Tây mới về phía chính điện, nơi ở của thầy trò lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đang hùng hổ c.h.ử.i mắng trong phòng, còn Tam Nguyên thì ôm một cái hũ sành vỡ nát bệt cửa phòng, vẻ mặt thẫn thờ. Mất hết , một tiền bạc vụn cực khổ tích cóp quỹ đen cũng còn, đều trộm sạch sành sanh.

“Lũ to gan lớn mật , trộm cả đạo quan, sợ trời phạt !” Lão đạo sĩ , thấy đồ như đưa đám, cái hũ sành đựng tiền ngày thường của nó rỗng tuếch, trong lòng nguội lạnh.

Xong , đúng là nghèo rớt mồng tơi thật !

Thấy Tần Lưu Tây đang tới, lão đạo sĩ giật , vội dậy gượng: “Tối qua nhà, trong quan thế mà lũ đạo chích ghé thăm, thật là... đạo hữu yên tâm, Long Hổ Quan chúng ít nhiều vẫn còn chút nội tình, kinh thư tùy đạo hữu xem, còn bùa chú...”

Hắn một hồi thấy đủ tự tin. Vẽ bùa ư? Người hình như còn lợi hại hơn nhiều.

Không giống , vẽ một lá bùa bình an hữu dụng mất cả buổi, mà phần lớn thời gian là do tiền mua chu sa. Hết cách, nghèo nó khổ thế đấy.

“Ta thấy cái đạo quan của các chẳng nên trò trống gì .” Tần Lưu Tây phán.

Mặt lão đạo sĩ xanh mét: “Đạo hữu nhầm . Nhìn núi Long Hổ chúng xem, non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, thần tích giáng xuống, nên trò trống gì chứ?”

“Đều trộm đến mức còn mỗi cái vỏ rỗng, chắc đây cũng đầu tiên nhỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-739-phan-lua-dao-hay-la-di-theo-ta-lan-lon-di.html.]

Ánh mắt hai thầy trò trốn tránh.

Quả thực đầu. Đạo quan của họ ở ngoại ô, địa thế vượng, thường ăn mày lưu dân qua. Biết nơi ở, hễ thấy vắng là bọn chúng lẻn trộm.

Cũng may cách Long Hổ Quan xa một nghĩa trang âm u rợn , nên bọn chúng mới dám định cư ở đây, nếu thì e là ban ngày ban mặt cũng dám khuân đồ.

Hơn nữa, Long Hổ Quan thực sự quá rách nát, hương khói đìu hiu, khi cả ngày chẳng nổi một khách hành hương, nên lão đạo sĩ phần lớn thời gian thành bày sạp xem bói để duy trì sinh kế cho hai thầy trò.

Thực so với những kẻ giả danh lừa bịp, lão đạo sĩ tuy đạo hạnh cao nhưng là học đạo thuật đàng hoàng. Xử lý vài con tiểu quỷ, chút pháp sự xem tướng cũng đến nỗi nào, theo lý thuyết thì nên sống cảnh khốn cùng thất vọng như .

khổ nỗi, trong cái mệnh “Ngũ tệ tam khuyết” (Năm điều tệ, ba điều thiếu của tu đạo), cái lão thiếu chính là Tiền. Lão còn giữ tiền hơn cả Tần Lưu Tây. Thường thì nhận tiền quẻ, cho đám tiểu ăn mày đáng thương thì cũng mua rượu uống sạch, chẳng còn đồng nào. Mười văn tiền để , nếu đưa cho đồ giữ hộ, chắc chắn một xu cũng tích cóp nổi.

, hai thầy trò vẫn sống cảnh bữa đói bữa no, thanh đạm như gió thu.

Đây cũng là nguyên do hai bọn họ tâm tâm niệm niệm lừa Tần Lưu Tây về.

Có bản lĩnh, nhan sắc, còn lợi hại. Nếu dụ một "cục vàng" như nhập quan, chẳng khác nào đạo quan rách nát bỗng dưng Thiện Tài Đồng T.ử bay , mơ cũng tỉnh chứ!

Ở Thanh Bình Quan xa xôi, Xích Nguyên lão đạo bấm tay tính toán, mặt mày tối sầm, cảm giác như kẻ đang đào góc tường nhà .

Thấy c.h.é.m gió nãy giờ mà Tần Lưu Tây vẫn chút động lòng, lão đạo sĩ đành tung chiêu cuối: “Nếu ngươi chịu ở , tiền thù lao tối qua nhận sẽ giao hết cho ngươi xử lý.”

Tần Lưu Tây tỉnh bơ: “Vinh An Quận chúa đưa cho ba tờ ngân phiếu ngàn lượng tiền thù lao.”

Lão đạo sĩ nín thở, n.g.ự.c đau nhói vì ghen tị. Bọn họ nhận mấy chục lượng bạc vụn .

“Vậy... là ngươi quyên chút tiền dầu đèn cho chúng ?”

Tần Lưu Tây ha hả: “Dựa cái gì chứ? Tiền của cũng gió lớn thổi tới. Hơn nữa, đạo quan của các hiện giờ thần linh giáng thế, hương khói tự nhiên vượng, dù quyên tiền dầu đèn cũng chẳng vực dậy nổi , thà giải tán quách cho xong. Ta thấy ông cũng chút đạo hạnh, đừng vất vả duy trì cái đạo quan nữa, chi bằng theo .”

Lão đạo sĩ: “?”

Ý gì đây?

Tam Nguyên ngẩng đầu: “Đi theo ngươi gì?”

.” Tần Lưu Tây chắp tay lưng : “Ta chính là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan ở Li Thành. Trong quan hiện giờ hương khói cường thịnh, cũng đang đà lớn mạnh, đang cần những đạo hữu đạo hạnh tới ‘quải đan’ (tá túc tu hành). Các tới đó, chẳng những cái ăn cái uống, nếu tâm còn thể học Huyền môn ngũ thuật.”

Hai mắt Tam Nguyên sáng lên: “Học thuật lợi hại như ngươi ?”

“Ngươi học đến già c.h.ế.t cũng tu đến đạo hạnh của .” Tần Lưu Tây hừ nhẹ, liếc xéo : “ nếu ngươi thông tuệ, ở Thanh Bình Quan thể học nhiều hơn hiện tại nhiều. Thế nào, theo ? Chúng một vố lớn.”

Hai thầy trò: “...”

Cái giọng điệu thổ phỉ , xác định đây là đạo sĩ ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...