Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 735: Đạo sĩ thối hay lo chuyện bao đồng

Cập nhật lúc: 2025-11-23 00:03:01
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tầm và Úy Nhân tuy là em bà con nhưng đều xuất hiển quý, đại trường hợp nào mà từng thấy qua?

cảnh tượng mắt đảo lộn nhận thức của bọn họ, khiến hai đại nam nhân đường đường chính chính sợ đến mặt cắt còn giọt máu. Họ dám tin mắt , dụi mắt liên tục cái sân nhỏ lơ lửng giữa trung .

Trời đất ơi, dù dụi nát mắt thì thứ cũng biến mất!

“Này, đó thật sự là... con ?” Úy Nhân run rẩy hỏi.

Thực hỏi xong câu chính cũng chẳng thấy tự tin chút nào. Người nào mà vẽ cái mặt quỷ như thế, còn bốc khói đen ngùn ngụt? Lại là lò than đang nướng thịt mà hun khói.

, ở cái sân đối diện , một thứ rõ nam nữ đang mang khuôn mặt quỷ xanh trắng, đôi mắt đỏ ngầu, kẻ mắt quyến rũ nhưng tô môi đen sì, cả bao trùm trong hắc khí, vô cùng âm trầm đáng sợ.

“Nên là... từng là thì đúng hơn.” Lục Tầm thở dài, liếc xéo : “Cho nên, thể xuống ?”

Tại cứ đu bám thế , thấy nặng ?

Úy Nhân cúi đầu , lúc mới vội vàng buông tay nhảy xuống, còn phủi phủi bộ quần áo chính vò nát, gượng gạo: “Biểu ca, trông chẳng sợ chút nào nhỉ, thật lợi hại.”

“Nếu sợ thì leo lên đây gì?” Vừa nhát gan thích hóng hớt, nam t.ử khí khái vứt hết !

Úy Nhân lý sự: “Các đều lên cả, chẳng lẽ tò mò?”

mà tò mò hại c.h.ế.t mèo, đây rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì ?

Lục Tầm cạn lời: “Dù thì cũng là cha , chút trầm nào thế? Để Trùng Nhi thấy như , còn uy nghiêm của cha?”

Úy Nhân cãi : “Huynh hiểu , đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên. Mặc kệ là cha , vẫn là nam nhi thiết cốt tranh tranh, lòng mang đầy mộng tưởng.”

Hơn nữa, mặt cũng trắng bệch như trát phấn kìa, đừng ch.ó chê mèo lắm lông.

Lục Tầm lạnh: “Phải , cái ‘thiết cốt’ (xương sắt) treo nãy giờ, nặng thật đấy.”

Úy Nhân đỏ mặt, lầm bầm: “Huynh là trưởng, che chở cho cũng là điều nên mà.”

“Ta chỉ lớn hơn mười ngày thôi.”

“Lớn hơn mười lăm khắc cũng là .”

“...”

Tần Lưu Tây hai đấu võ mồm, khoanh tay hất cằm về phía bên , buông một câu: “Đừng ồn nữa, dụ con quỷ qua đây bây giờ.”

Cái gì?

Hai sang , quả nhiên thấy cái gã đại ma vương bất nam bất nữ đang về phía . Thân bỗng nhiên bay vút lên cao, chẳng bên thu hút sự chú ý ?

“!!!”

Á á, Thiếu quan chủ mau cứu mạng ch.ó của !

Hai hẹn mà cùng xích gần Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây nheo mắt, hừ một tiếng. Nàng chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng nếu dám đến tìm c.h.ế.t thì cũng đừng trách nàng xen việc khác!

Bên khuê viện, tiếng la hét chói tai vang lên ngớt.

Pháp đàn còn kịp bày xong thì một trận âm phong cuốn tới thổi tắt hết hương nến. Kèm theo đó là một trần âm trầm rợn , dọa cho đám nữ quyến trong viện thì ngất xỉu, kẻ thì bỏ chạy toán loạn.

Lão đạo sĩ cũng buồn bực c.h.ế.t, nhưng tình thế bắt buộc căng da đầu mà xông lên. Ông lạnh giọng sai Tam Nguyên c.ắ.t c.ổ gà trống lấy máu, còn bản cầm một thanh kiếm gỗ đào đính đồng tiền, kẹp một lá bùa vàng giữa hai ngón tay. Miệng ông lẩm bẩm niệm chú, vung kiếm gỗ đào lên, lá bùa vứt liền tự bốc cháy: “Phương nào yêu nghiệt, còn mau mau hiện hình?”

Chợt cảm ứng, ông vung kiếm gỗ đào c.h.é.m mạnh .

Chém khí.

“Khặc khặc khặc.”

Tiếng nhạo báng kiêu ngạo vang vọng trong màn đêm.

Lão đạo sĩ đỏ mặt tía tai, đàn pháp, c.ắ.n nát đầu ngón tay, lấy m.á.u vẽ nhanh lên một lá bùa vàng, miệng cấp tốc niệm thần chú: “Nhất sắc hàng, đạo diệt tại vô; nhị sắc hàng, đạo tuyệt tại tiên; tam sắc hàng, trảm đầu hiến thiên! Lôi Công hiệu lệnh, tốc giáng ngô đàn, tru tà trấn quỷ! Thái Thượng Lão Quân cấp tốc lệnh, sắc!”

Cũng là do tâm thành tắc linh là ông thực sự chút đạo hạnh, lá bùa cháy, thanh kiếm gỗ đào đặt án thư bỗng nhiên rung lên bần bật, linh đài cũng chút cảm ứng thông thần.

Lão đạo sĩ trong lòng vui sướng rớt nước mắt. Thỉnh thần bao nhiêu , cuối cùng cũng vị thần nể mặt ông .

Ông cầm lấy kiếm gỗ đào, hô lớn: “Đồ nhi, nước mắt trâu!”

Tam Nguyên móc cái lọ nhỏ , vạn phần nỡ mà đưa tới. Định bảo sư phụ dùng tiết kiệm chút, nhưng cũng lúc lúc để so đo.

Lão đạo sĩ đổ nước mắt trâu bôi lên mí mắt, cuối cùng cũng thấy một bóng đen. Chẳng đối phương đang cái gì mà lơ là, nhưng đây chính là thời cơ để diệt nó. Ông lập tức vung kiếm c.h.é.m tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-735-dao-si-thoi-hay-lo-chuyen-bao-dong.html.]

Nhát kiếm c.h.é.m trượt, kiếm trúng bóng đen, xèo xèo bốc khói.

Ác quỷ đau, thu hồi tầm mắt, nhát kiếm chọc giận, mắng: “Đạo sĩ thối lắm chuyện, dám xen việc của khác!”

Hắn dang rộng hai tay, quỷ khí xoay tròn trong lòng bàn tay, đột nhiên đ.á.n.h mạnh về phía lão đạo sĩ.

Phụt.

Lão đạo sĩ đ.á.n.h bay ngược , sắc mặt xanh mét, phun một ngụm m.á.u tươi.

“Sư phụ!” Tam Nguyên hét lên kinh hãi, vớ lấy bát m.á.u gà và m.á.u ch.ó đen chuẩn sẵn, tạt thẳng về phía đó.

Ác quỷ lạnh: “Trẻ ranh ráo m.á.u đầu mà cũng dám đấu với bổn tọa?”

Hắn bay vút về phía Tam Nguyên, móng tay đen sì sắc nhọn trong nháy mắt bóp chặt lấy cổ họng thiếu niên.

Lão đạo sĩ trừng mắt nứt . Xong , thầy trò ông coi như bỏ mạng tại đây.

Bữa cơm quả nhiên là cơm đoạn đầu. Sớm thế ăn thêm một con gà nữa, lỗ vốn quá!

Lục Tầm và Úy Nhân chứng kiến cảnh đều kinh hồn bạt vía, sang Tần Lưu Tây, mặt mày trắng bệch hỏi: “Này... Thiếu quan chủ, ngài cứu ?”

“Các ngươi nghề đạo sĩ chúng , câu mắng nhiều nhất là gì ?” Tần Lưu Tây lạnh nhạt hỏi.

“Nguyện rửa tai lắng ?”

“Đạo sĩ thối lo chuyện bao đồng!”

Hai : “...”

Cho nên ý nàng là khoanh tay , mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t ?

“Thế nên là, xem kịch thì cứ xem kịch, đang yên đang lành tự dưng tìm mắng gì? Ta ăn chửi.” Tần Lưu Tây tiếp: “Hơn nữa, đây là đơn hàng họ nhận, là công việc của họ. Ta chen ngang một tay chẳng là cướp miếng cơm của ? Làm giảng đạo đức nghề nghiệp.”

Hai gượng, thì vẻ lý, nhưng cứ cảm thấy gì đó sai sai.

Chẳng lẽ là “ thấy thỏ thả chim ưng” ( lợi lộc thì )?

Lục Tầm đột nhiên nhanh trí, nhớ tới những lời lúc mời nàng đến, bèn : “Trong phủ Vinh An Quận chúa tà ma, nếu hai vị đạo trưởng hàng phục , chắc chắn họ sẽ mời Thiên sư khác, tiền thù lao đưa nhất định cực kỳ hậu hĩnh. Vinh An Quận chúa năm xưa xuất giá mười dặm hồng trang, bà thiếu tiền .”

Úy Nhân biểu ca, tự nhiên cái gì?

Tần Lưu Tây lúc bỗng đổi giọng: “Đều là trong đạo môn cả, ác quỷ g.i.ế.c đồng nghiệp của cũng như là g.i.ế.c . Chuyện thể ! Các ngươi cứ chờ ở đây, ‘thấy việc nghĩa hăng hái ’ một chút.”

Dứt lời, mũi chân nàng điểm nhẹ, cả bay vút sang mái nhà bên .

Úy Nhân: “???”

Đã bảo là lo chuyện bao đồng cơ mà?

Hắn sang Lục Tầm, chớp chớp mắt: “Tiền thù lao định lúc , nên thêm chút nữa mới ?”

Lục Tầm nín , thấy hộ vệ của phủ Quận chúa đang nhảy , : “Ta giải thích một chút, cứ chờ ở đây.”

Úy Nhân còn kịp mở miệng thì Lục Tầm đuổi theo hướng Tần Lưu Tây. Hắn tức đến giậm chân, đây rõ ràng là bắt nạt võ công như mà.

“Này , đây dẫn đường cho !”

Người----tên-là-ai (ám vệ): “...”

Sớm thế nhận nhiệm vụ công tác ngoại thành cho .

 

 

 

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Loading...