Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 731: Là nữ quan có bản lĩnh thực sự
Cập nhật lúc: 2025-11-23 00:02:56
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phủ Tổng đốc Hồ Quảng quy củ cực lớn, việc cũng vô cùng nề nếp. Vào đến cổng phủ liền đổi sang kiệu mềm khiêng tiền viện. Kiệu êm, hề thấy chút xóc nảy nào, cách bài trí trong sân nơi sắp xếp nghỉ ngơi, cũng toát lên vẻ tao nhã, khí phái của đại gia tộc. Tần Lưu Tây thầm than, sự kiêu hãnh của thế gia vọng tộc quả thực là hư danh.
Nhóm Tần Lưu Tây đến nơi thì là giữa trưa. Nàng gặp cô mẫu của Lục Tầm, cũng chính là Úy phu nhân , đó Úy Nhân tiếp khách, mời dùng cơm trưa sắp xếp nghỉ ngơi, chờ dưỡng sức xong xuôi mới đến hậu viện thăm khám.
Lục Tầm nghỉ trưa mà cùng Úy Nhân sang một viện khác uống trò chuyện.
Cô mẫu của Lục Tầm gả cho Úy Đồng Phương, đúng là thê t.ử hiển vinh nhờ phu quân, bà sinh hạ hai trai một gái. Úy Nhân là đích trưởng tử, cưới thê t.ử là Bạch thị, hiện giờ hai thành ba năm, sinh một con trai, vốn là chuyện đại hỷ, gia đình vui vẻ hòa thuận. Chỉ tiếc Bạch thị khi sinh sức khỏe , khi sinh càng yếu ớt, mắc chứng kinh phong (co giật), xem qua bao nhiêu đại phu, lúc thì đỡ, lúc tái phát, khiến cho tính tình nàng trở nên u sầu, ủ dột, tình cảm vợ chồng son cũng còn mặn nồng như xưa.
Lục Tầm thấy biểu kém nửa tuổi hốc mắt thâm quầng, giữa hai lông mày hằn lên vẻ u sầu, bèn an ủi: “Y thuật của Thiếu quan chủ cực , cứ yên tâm, chắc chắn thể chữa khỏi bệnh cho . Đến lúc đó dành nhiều thời gian bầu bạn, giãi bày tâm sự với là thôi.”
Úy Nhân bật : “Huynh thành mà an ủi chuyện . Lan tiểu thư mất ba năm , cũng quy định thủ tiết vì vị hôn thê khuất, cũng nên thành gia lập thất thôi? Trưởng công chúa chắc hẳn đang sốt ruột.”
Lục Tầm rũ mắt, : “Cũng sắp , hiện giờ Thánh thượng đang tuyển tú nữ, nương ý định xin ban hôn, chọn một vị khuê tú thích hợp.”
Thư Sách
Úy Nhân ngẩn một chút, gật đầu: “Cũng .” Hắn lảng sang chuyện khác: “Huynh đối với vị Thiếu quan chủ vẻ cực kỳ tôn sùng, nàng thực sự thần thông như lời ?”
“Chính bệnh cũ của là do nàng tay chữa khỏi, nếu tự trải nghiệm, dám lung tung đề cử cho ?” Lục Tầm tự tin, nhưng nghĩ đến chuyện Tần Lưu Tây cũng thần thánh phương nào, bèn chừa chút đường lui: “Đương nhiên, nàng tuy là đạo y nhưng thần tiên, cũng khả năng cải t.ử hồi sinh cho tất cả . Bệnh của , chỉ cần nàng xem qua, nếu nắm chắc, nàng nhất định sẽ tận lực và rõ ràng.”
Úy Nhân đây là giọng điệu chừa đường lui cho Tần Lưu Tây, khỏi liếc biểu ca một cái. Đây là đang bảo vệ vị nữ quan ?
“Biểu ca, vị nữ quan trông khí khái, ...”
Lục Tầm sửng sốt, ngay đó hai tai nóng bừng đỏ ửng, mắng: “Đệ bậy bạ gì đó? Không như nghĩ !”
Úy Nhân ha hả.
“Đệ đừng như thế, cũng ngàn vạn đừng càn rỡ vô lễ mặt Thiếu quan chủ. Nếu chọc giận nàng, cũng giúp . Nàng giống những nữ quan trong am ni cô trai miếu bình thường, nàng là bản lĩnh thực sự.” Lục Tầm nghiêm mặt .
Úy Nhân thấy nghiêm túc như , bèn : “Huynh yên tâm, ở trường hợp nào nên cái gì, điểm vẫn hiểu, chẳng qua là hai đây chuyện phiếm thôi mà.”
Lúc , hạ nhân bẩm báo, Úy Đồng Phương mời Lục Tầm qua chuyện.
Tần Lưu Tây nghỉ trưa xong, sắc trời một chút liền cho gọi hạ nhân, tranh thủ lúc còn sớm để tiến hành hội chẩn.
Hạ nhân vội vàng xuống thông báo, chỉ chốc lát , Úy Nhân đích tới đón, dẫn bọn họ về phía nội viện.
Chỉ là còn đến viện của hai vợ chồng, liền thấy một bà t.ử vội vã chạy . Úy Nhân nhận đó là bà t.ử việc trong viện của , vội quát lớn: “Đứng , chuyện gì mà hoảng loạn như thế?”
Bà t.ử thấy , vội vàng quỳ “bịch” xuống bẩm báo: “Bẩm Đại gia, là Đại nãi nãi phát bệnh , lão nô đang định tìm phủ y.”
Sắc mặt Úy Nhân biến đổi, sang Tần Lưu Tây.
“Dẫn đường .”
Úy Nhân : “Mời theo .” Rồi sang phân phó bà tử: “Đi mời mẫu tới tọa trấn, gọi cả phủ y đến hỗ trợ nữa.”
Có lẽ vì lo lắng cho bệnh tình thê tử, chân dài bước rộng nên cực nhanh, Tần Lưu Tây cũng khỏi rảo bước theo .
Vừa đến Thiều Niên viện thấy cảnh tượng binh hoang mã loạn, còn tiếng trẻ con gào inh ỏi.
Úy Nhân quát: “Hoảng cái gì?”
Hắn thấy nhũ mẫu đang ôm đứa con trai đến tê tâm liệt phế hành lang dỗ dành, liền nhíu mày: “Còn ôm Trùng Nhi đây gì? Sao bế nó hoa viên dạo dỗ dành một chút?”
Nhũ mẫu mặt mày trắng bệch, mắng đến luống cuống, lúc bước xuống bậc thềm hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào.
Tần Lưu Tây tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, : “Cẩn thận chút.”
“Cảm... cảm ơn.” Nhũ mẫu kinh hồn định lời cảm tạ.
Tần Lưu Tây đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu đang đến đỏ gay cả mặt, bộ dáng như sắp tắt thở, nàng liền vươn tay, nhẹ nhàng phất qua trán đứa bé, : “Ngoan ngoãn, đừng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-731-la-nu-quan-co-ban-linh-thuc-su.html.]
Một màn thần kỳ xuất hiện, đứa trẻ ban nãy còn gào t.h.ả.m thiết như xé rách cổ họng, mà như hiểu tiếng , tiếng nhỏ dần nín bặt, chỉ còn ngậm nước mắt khụt khịt khe khẽ, vô cùng đáng thương.
“Chuyện ... chuyện ...” Nhũ mẫu kinh ngạc Tần Lưu Tây.
Ngay cả Úy Nhân cũng sững sờ. Con tính nết rõ nhất, thằng bé hễ là ngót nửa canh giờ mới thôi, mà Tần Lưu Tây chỉ một câu nín ngay?
Quả là nữ quan bản lĩnh thực sự!
Lời biểu ca lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tần Lưu Tây tiểu gia hỏa gầy yếu, quầng thâm xanh đen mí mắt nó, : “Đứa bé tỳ hư (yếu bụng), dễ kinh hách (giật hoảng sợ), chắc cũng là dọa sợ.”
“, đúng .” Nhũ mẫu : “Đại nãi nãi đang chơi với Tiểu thiếu gia thì đột nhiên phát bệnh, nên...”
Tần Lưu Tây lấy một lá bùa bình an nhét tã lót đứa bé, thấy tiếng kinh hô từ bên trong vọng , nàng Úy Nhân : “Vào xem Đại nãi nãi .”
“Mời Thiếu quan chủ lối .” Giọng điệu Úy Nhân cung kính hơn nhiều.
Trong phòng còn loạn hơn cả bên ngoài, mấy nha và v.ú già đang cố gắng đè một thiếu phụ trẻ tuổi , hỗn loạn vô cùng.
“Đại gia đến!”
Úy Nhân bước nhanh tới, trầm giọng quát: “Đều tránh !”
Đám nha v.ú già vội dạt hai bên, để lộ tình trạng của phụ nữ . Tần Lưu Tây cũng tiến lên, liền là chuyện gì.
Tứ chi co giật, miệng méo lệch lời nào, đây là chứng kinh phong.
Tần Lưu Tây rút kim châm bên hông , một câu: “Đắc tội.”
Úy Nhân chỉ kịp thấy ánh mắt nàng lóe lên, đầu ngón tay kẹp ba cây ngân châm. Dứt lời, ngân châm của nàng găm chuẩn xác mấy huyệt vị trọng yếu thê t.ử .
Thân thể Bạch thị khẽ run lên một cái, nhưng nhanh liền yên tĩnh , tứ chi còn co giật, tấm lưng đang cong lên cứng ngắc cũng dần dần mềm xuống.
Trong lòng Úy Nhân đại hỷ, biểu ca khoác, quả nhiên là tài năng.
Bệnh đến nhanh, cũng nhanh. một hồi giày vò như , trán và lưng Bạch thị ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ hoe. Nhìn thấy Úy Nhân, vành mắt nàng càng đỏ hơn, lộ vẻ thống khổ tột cùng.
Nàng hận bản mắc cái bệnh quái ác , đôi khi chỉ c.h.ế.t quách cho xong, còn hơn là cứ lặp lặp giày vò như thế, nhưng nàng nỡ bỏ đứa con thơ dại.
Úy Nhân nắm lấy tay nàng, dùng ống tay áo lau mồ hôi trán cho nàng, dịu dàng : “Nương tử, nàng đừng sợ, biểu ca mời thần y đến cho chúng , nàng sẽ khỏe thôi. Nàng xem, đây là vị Thiếu quan chủ .”