Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 728: Tiền căn hậu quả
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:20:10
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị động gặp quỷ thường xảy khi thời vận thấp, hoặc ở những nơi âm khí nặng như nghĩa trang, bãi tha ma, linh đường. ai thể ngờ, giữa đạo quan thanh tịnh, nơi thần linh ngự trị, nhóm Thành phu nhân gặp quỷ?
(Tổ Sư Gia giả c·hết: Bình thường thì dám tới, nhưng chủ nhân mời thì thôi!)
Thành phu nhân ôm chặt cô con gái đang run lẩy bẩy, cùng Vu phu nhân túm tụm một chỗ. Muốn cũng dám , càng dám thẳng Khâu T.ử Bách. Hễ thấy định gần, cả đám hét toáng lên. Nếu vì sợ đến mức chân tay bủn rủn, họ sớm bỏ chạy .
Khâu T.ử Bách thấy cũng ngại ngùng, gì , tất cả là tại vị thiên sư chuyện con thôi.
“Các cần sợ. Dù đây cũng là đối tượng xem mắt của Thành tiểu thư mà. Đây mới là thật, cứ coi như tên hàng giả là .” Tần Lưu Tây .
Thành Nhược Liên suýt bật . Nhìn thấy bộ dạng ma quỷ của Khâu T.ử Bách, chút tâm tư kiều diễm nhen nhóm với "Khâu T.ử Bách sống" lập tức bay biến sạch sành sanh.
Nàng thà cung, , thà ni cô cả đời thanh y cổ phật, cũng gả cho Khâu T.ử Bách vợ!
Thành phu nhân cũng khổ sở nên lời, run rẩy: “Chuyện ... chuyện khác mà.”
Tần Lưu Tây sờ mũi: “Thôi , các Khâu T.ử Bách kể sự tình .”
Khâu T.ử Bách chắp tay: “Tiểu t.ử vô lễ, hai vị phu nhân và tiểu thư sợ hãi, là của .”
Thành phu nhân liếc một cái vội vàng chỗ khác: “Không .”
Vu phu nhân từng trải qua chuyện ma quỷ với con gái nên gan lớn hơn chút, hỏi: “Nếu ngươi là Khâu T.ử Bách, nông nỗi ?”
Thành phu nhân bà đầy ngưỡng mộ. Từ nay về , bà tỷ kết nghĩa của nữa, bà là chị ruột khác cha khác của !
Khuôn mặt Khâu T.ử Bách thoáng vặn vẹo dữ tợn, nhưng nhanh chuyển sang khổ thở dài: “Cũng tại quá tin nên mới m·ất m·ạng nơi đất khách quê .”
Hắn bắt đầu kể câu chuyện của .
Khâu T.ử Bách xuất Xương Bình Bá phủ, là đích trưởng t.ử của nguyên phối. Mẹ là Xương Bình Bá phu nhân đầu tiên, mất sớm. Cha tục huyền, cưới vợ kế.
Dù Xương Bình Bá phủ sa sút, nhưng là bạn của Hoàng hậu nương nương, nên dù kế, vẫn bảo vệ, đối xử tệ bạc. Ngoại tổ (ông ngoại) Ngự sử, thường xuyên che chở.
Hắn học hành giỏi giang, đến hai mươi đỗ Cử nhân, tiền đồ rộng mở. Vì thế, tuy cha yêu thương nhưng cuộc sống của cũng đến nỗi nào, thậm chí còn Thành gia để mắt tới con rể.
Tần Lưu Tây mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nói trọng điểm! Ngươi c·hết thế nào và tại giả mạo?”
Khâu T.ử Bách rụt cổ . Ngay cả Thành phu nhân cũng vểnh tai lên .
Hắn thở dài: “Ta quen Lý Quỳ ở Chương huyện, quê của thầy giáo . Năm ngoái thầy bệnh về quê dưỡng già, đến thăm và ở đó một thời gian. Ta gặp Lý Quỳ ở một thôn xóm. Hắn vốn cũng là sách nhưng gia cảnh sa sút, bán hàng rong.
Lần đầu gặp mặt, cả hai chúng đều giật vì quá giống . Không chỉ ngoại hình mà cả sở thích cũng tương đồng. Chúng nhanh chóng thiết, kết bái . Hắn đưa du ngoạn khắp nơi, chúng đàm đạo thơ văn hợp ý.”
Tần Lưu Tây liếc xéo: “Giao lưu cái gì? Là moi hết gốc gác thì .”
Khâu T.ử Bách đỏ mặt (nếu quỷ thể đỏ mặt). là coi Lý Quỳ như em ruột, kể hết chuyện, kể cả sinh thần bát tự, vì Lý Quỳ đề nghị kết nghĩa .
“Ngươi còn kết bái?” Tần Lưu Tây như kẻ ngốc: “Chắc còn thề nguyền ‘ phúc cùng hưởng, họa cùng chia’ đấy chứ?”
Khâu T.ử Bách ngượng ngùng gật đầu.
Vu phu nhân hỏi: “Chuyện gì kiêng kỵ ?”
“Đôi khi kết bái cũng tương đương với lập khế ước. Lời thề ngoài miệng , nhưng nếu dùng thêm chút thủ thuật, như lấy vật tùy hoặc tóc, móng tay trộn chung, thì chẳng khác nào lập Thiên Địa Khế Ước, tự nguyện dâng hiến những gì cho đối phương, như khí vận, tuổi thọ. Khi đối phương gì đó, phản phệ báo ứng mà gánh chịu cũng sẽ giảm , vì là do ngươi tự nguyện cho.”
Mọi đều sững sờ. Còn chuyện như ?
Khâu T.ử Bách ngơ ngác: “Ta... còn cắt hai lọn tóc gói giấy đỏ đốt cho .”
Tần Lưu Tây lắc đầu. Đường đường là con nhà thế gia, sách thánh hiền, ngây thơ đến mức ngu ngốc thế ?
Thành Nhược Liên : “Khâu công t.ử tuy nhẹ cả tin, nhưng chắc chắn kẻ cũng là loại miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm, lẻo mép xảo quyệt.”
Nàng nhớ lúc chuyện với tên giả mạo, mồm mép tép nhảy, khác hẳn hình tượng trong lời kể của đại ca nàng. Hóa là hàng giả.
Khâu T.ử Bách vái Thành Nhược Liên một cái: “Thành tiểu thư sáng suốt.”
“Tóm là ngươi ngốc, lừa, mất cả mạng lẫn phận.” Tần Lưu Tây chốt hạ.
Khâu T.ử Bách: “…”
(Biết là sự thật , nhưng ngài thể bớt độc mồm độc miệng một chút ?)
Thành phu nhân lấy hết can đảm hỏi: “Sau đó ngươi g·iết?”
“ . Đã kết bái thì ăn mừng chứ. Hắn hái nấm độc, trộn lẫn với nấm thường nấu canh, gà nướng đất, còn mở một vò rượu. Ta uống bát canh nấm xong, thì còn đó nữa.”
“Ngốc thì ngốc, nhưng ít nhất cũng con ma no.” Tần Lưu Tây lầm bầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-728-tien-can-hau-qua.html.]
Mọi và một con quỷ: “!”
Thư Sách
Khâu T.ử Bách nén giận kể tiếp: “Sau khi c·hết vì trúng độc, giấu xác trong hang động, lột sạch đồ , kiểm tra kỹ càng mới về quê bán hết gia sản, rêu rao là lên Thịnh Kinh lập nghiệp. Ngay đó, tìm một bà già, dùng kim châm điểm một nốt ruồi son lên dái tai trái cho giống hệt . Rồi hang động, chôn xác , đổi trang phục, biến thành , trở phủ học.”
Thành phu nhân nhíu mày: “Ngươi gã sai vặt theo ?”
“Đáng đời đến c·hết. Lúc Chương huyện, gã sai vặt của là Trần Phú Quý ngã gãy chân, dưỡng thương trăm ngày. Ta kẻ kiêu ngạo cần hầu hạ từng chút một, nên một . Thực tế là Trần Phú Quý ngã gãy chân mà bọn sòng bạc đ.á.n.h gãy chân. Hắn lừa . Sau phát hiện Lý Quỳ là giả, nhưng vì nợ nần cờ bạc, che giấu và tống tiền Lý Quỳ.
Lý Quỳ là kẻ tàn nhẫn quyết đoán. Lần thứ hai Trần Phú Quý đòi tiền, cũng đưa, nhưng đó là tiền mua mạng. Trần Phú Quý tham lam, cầm tiền đ.á.n.h bạc thua sạch, còn gây sự ở sòng bạc đ.á.n.h thừa sống thiếu c·hết. Vừa khỏi sòng bạc thì Lý Quỳ đ.â.m c·hết. Vì c·hết gần sòng bạc, là con nợ, nên chẳng ai nghi ngờ là ‘’ g·iết .”
Mọi mà toát mồ hôi lạnh. Kẻ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn độc quá mức.
Tần Lưu Tây hỏi: “Dù là mận đổi đào, trở phủ học, chẳng lẽ một ai phát hiện sự bất thường? Dù ngươi kể hết cho , cũng thể hết mặt mũi đồng môn của ngươi?”
Khâu T.ử Bách khổ: “Đây chính là chỗ thông minh của . Trở phủ học, ai là ai, nhưng dùng t.h.u.ố.c hỏng giọng của . Tạm thời giúp tránh lộ khi giao tiếp, thuận tiện quan sát . Đợi khi giọng hồi phục, thể lấy cớ giọng đổi do bệnh.”
Tần Lưu Tây: “ là một nhân tài. Đầu óc linh hoạt như , gì chẳng , cứ trộm phận khác sống qua ngày? Chậc.”
“Khâu công t.ử dù cũng là Cử nhân, con nhà thế gia. Thân phận so với con nhà nghèo thì hơn gấp vạn .” Vu phu nhân thở dài.
Thành Nhược Liên : “ từ nay về , thành tựu vinh quang đạt đều thuộc về cái tên Khâu T.ử Bách, liên quan gì đến Lý Quỳ. Hắn cam tâm ?”
Thành phu nhân xoa đầu con gái: “Con ngốc quá. Cho dù chút cam tâm vì lòng tự trọng nam nhi, nhưng lợi ích thực tế hưởng thụ là thật. Có tâm cơ và thủ đoạn như , chứng tỏ lạnh lùng tàn nhẫn hơn thường, còn đắc ý vì chính cho cái danh Khâu T.ử Bách trở nên hảo hơn.”
Thành Nhược Liên im lặng. Tự nhiên nàng thấy chuyện xem mắt lấy chồng cũng chẳng gì . Biết mặt lòng, ai lớp mặt nạ ôn nhu là bộ mặt thật đáng sợ thế nào?
“Được , chuyện rõ ràng. Các thể báo quan.” Tần Lưu Tây vỗ tay.
Vu phu nhân: “Chúng thế nào đây? Chẳng lẽ thẳng là gặp hồn ma Khâu T.ử Bách thật? Hắn giả trang lâu như , khơi khơi ai mà tin?”
“Đào cái xác lên là xong, đó là bằng chứng sắt đá.”
“Hắn sẽ chối cãi thì ?”
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Vậy tìm quen thuộc nhất với cùng báo quan, ví dụ như vị thầy giáo của .”
Khâu T.ử Bách nghĩ đến thầy, ánh mắt buồn bã: “Thầy e là cũng khó tin.”
“Vậy để ông tận mắt gặp ngươi một .” Tần Lưu Tây ngoài, lát với mấy lá bùa mới vẽ, đưa cho Thành phu nhân: “Đây là bùa Khai Âm Nhãn, bùa nước mắt trâu. Chỉ cần đốt mặt ông là thể thấy .”
Thành phu nhân nhận lấy, ấp úng: “Khai Âm Nhãn xong... chúng thấy mấy thứ ?”
“Chỉ kéo dài hai ba ngày thôi, lúc đó phơi nắng nhiều chút là . Nếu các sợ, thể phong ấn ngay bây giờ.” Tần Lưu Tây đưa thêm mấy lá bùa: “Mang , tà ma âm hồn dám gần.”
Mọi vội vàng nhận lấy, cất kỹ túi.
Mọi chuyện rõ ràng, nhóm Thành phu nhân nán nữa, vội vã tìm thầy giáo của Khâu T.ử Bách.
Mười ngày , Tần Lưu Tây gặp con Thành phu nhân và Khâu T.ử Bách (hồn ma). Hắn khôi phục dung mạo lúc còn sống, tâm nguyện thành nên trông sáng sủa hơn nhiều.
Sự thật đúng như dự đoán. Có thầy giáo chứng, t.h.i t.h.ể tìm thấy, Lý Quỳ hết đường chối cãi, bắt giam. Vụ án gây chấn động phủ học, lúc mới vỡ lẽ về sự kỳ quái của "Khâu T.ử Bách" thời gian qua.
Oan khuất rửa sạch, Khâu T.ử Bách oán khí tan biến, thành tâm cảm tạ Tần Lưu Tây đầu thai.
Thành phu nhân đến cảm tạ và báo tin kết quả vụ án, đồng thời nhờ Tần Lưu Tây xem mệnh cho con gái. Biết nàng nhất nên kết hôn muộn, nếu nửa đời sẽ khổ sở, bà vô cùng lo lắng. Chẳng lẽ chỉ còn cách tham gia tuyển tú?
“Thiếu quan chủ, xin hãy chỉ điểm bến mê.” Thành Nhược Liên dậy, ánh mắt kiên định. Nàng đấu tranh cho vận mệnh của chính .
Tần Lưu Tây nàng, mắt cong lên : “Ta thấy ngươi là duyên. Chi bằng đến Thanh Bình Quan chúng t.ử tục gia, mang tóc tu hành?”
Vô Vi đang quét lá rụng ngoài sân, liếc trong điện. Thiếu quan chủ đang lôi kéo tín đồ .