Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 724: Vạn di nương chày gỗ: Nói thật cũng sai sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:20:06
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức tuyển tú tung , Quyền Cảnh và Đỗ Miện đều rời . Sau khi kiếm đủ tiền dầu mè từ hai "mỏ vàng" , Tần Lưu Tây hiếm khi thảnh thơi. Ngoài việc dạy dỗ đồ , nàng nhận thêm việc lớn nào, chỉ chạy qua chạy giữa đạo quan, Phi Thường Đạo và Tần phủ, ngóng chút tin tức bát quái, cuộc sống thoải mái vô cùng.
Nghe điều kiện tuyển tú nới lỏng. Chỉ cần trong nhà quan từ lục phẩm trở lên, con gái mười bốn tuổi, đính hôn, dung nhan tì vết, cơ thể khỏe mạnh là tham gia tuyển chọn. Ngoài còn vài danh ngạch dành cho hoàng thương và những gia đình phú thương tiếng tăm.
Có tin đồn rằng, với điều kiện nới lỏng như , trong cung còn định nhân cơ hội tuyển phi cho các hoàng tử.
Tần Lưu Tây xong chỉ thấy chán ghét. Tuyển tú kiểu vơ vét , e là gom hết con gái nhà lành ở Đại Phong hoàng thất. Ngay cả nhà buôn cũng tha, quốc khố chắc nghèo đến mức chuột cũng bỏ ?
Ăn tướng (tướng ăn) khó coi quá thể.
Tuyển tú, kẻ mừng lo.
Tần gia tin , Tần lão thái thái và Tạ thị tiếc hùi hụi. Nếu Tần gia sa sút, con gái nhà họ cũng thể tham gia ứng tuyển .
Vương thị thì thấy may mắn. Trong nhà ít con gái đến tuổi, dù sa sút cũng chẳng mấy . Sa sút càng đến lượt họ.
"Cửa cung sâu như biển", bà chẳng ham hố gì việc đưa con gái cái chốn ăn thịt đó.
“May mà con là xuất gia, tuyển cũng đến lượt con.” Vương thị khuôn mặt xinh dù phần lạnh lùng của Tần Lưu Tây, thầm than. Gương mặt mà cung, chắc các phi tần khác ghen tị c·hết mất.
Tần Lưu Tây lạnh: “Cứ cho là thể tham tuyển , bọn họ dám tuyển thử xem?”
Vương thị nghẹn lời. Được , tính tình đứa nhỏ kiểu nhẫn nhục chịu đựng.
“Thay vì lo cho con, chi bằng lo cho chị em Tần Ngữ Yên . Đừng để c·hết ở Tống gia. May mà tên họ Tống c·hết kịp thời, tuyển tú cũng đến lượt các nàng, nhưng những nam nhân khác thì khó .” Tần Lưu Tây hừ một tiếng.
Vương thị ngẩn : “Các nàng cùng Đại cô mẫu lập nữ hộ, Tống gia chắc cũng dám bậy chứ?”
Hôm đó Tần Lưu Tây phán Tần Ngữ Yên sẽ chịu tang cha, đúng là một lời thành sấm. Tống gia thật sự cho đến báo tang, bắt các nàng về chịu tang. Tần Mai Nương yên tâm, cũng theo kinh.
Vương thị sợ ba con khó dễ, còn sắp xếp Lý Thành theo, bỏ tiền thuê tiêu sư giỏi ở tiêu cục cùng hộ tống, đề phòng vạn nhất.
Tần Lưu Tây rũ mắt: “Sự ích kỷ của con là giới hạn. Theo lý thì các nàng nên về kinh.”
Vương thị thở dài: “Dù đó cũng là cha ruột. Người c·hết , nếu về chịu tang, cái danh bất hiếu sẽ đè các nàng ngóc đầu lên .”
Tần Lưu Tây tuy đồng tình lắm, nhưng nghĩ đến việc các nàng dù cũng mang dòng m.á.u của tên nam nhân đó, giờ c·hết , đốt chút nhang khói, vàng mã cho , coi như trọn đạo hiếu.
Dù đốt cũng tiền thật, đổi lấy cái danh tiếng , lỗ!
“Không chuyện nữa. Tiểu cô mẫu con gửi thư về, sinh một bé gái. Ta đang chuẩn chút quà mừng. Tổ mẫu con con vẽ cho một lá bùa bình an gửi kèm, cũng là tấm lòng.” Vương thị .
Từ vụ nhà họ Tống đến, Tần lão thái thái càng thêm tin phục và kính sợ bản lĩnh của Tần Lưu Tây. Giờ việc gì cũng xin bùa.
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, bà già cũng tận dụng quá, chắc một lá bùa của nàng đắt thế nào .
Nàng tháo một miếng ngọc phù xuống, đưa qua: “Bùa bình an thì khỏi vẽ. Miếng ngọc phù con cũng tẩm bổ linh khí, trừ tà bảo bình an, tặng cho tiểu biểu .”
“Cũng . Ngọc áp kinh.” Vương thị thấy ngọc phù phẩm chất tồi, liền lấy túi gấm đựng .
Vạn di nương nãy giờ im lặng như chim cút, lên tiếng: “Ta cần may thêm hai bộ quần áo nhỏ ?” Chỉ may mỗi yếm hình như ít, coi như là tấm lòng của đại phòng.
Vương thị : “Không cần . Một chút tâm ý là đủ . Thôi gia cũng thiếu mấy bộ quần áo.”
Vạn di nương "" một tiếng.
Tần Lưu Tây hai , định gì đó thì chợt cảm giác điều gì, dậy: “Con về đây.”
Vương thị vẫy tay, thở dài: “Tuy Tây Nhi Huyền môn, chuyện hôn nhân dễ dàng, nhưng ở tuổi đáng lẽ đính hôn thành gia lập thất , giờ cô độc một , trong lòng dễ chịu. Ngươi xem, nếu hồi nhỏ nó cứ ở bên cạnh chúng , khi nào giờ lấy chồng, chúng sắp bà ngoại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-724-van-di-nuong-chay-go-noi-that-cung-sai-sao.html.]
“Sao thể! Nếu như ngài , thì lúc nó đang từ hôn, thì cũng là đang đường từ hôn.” Vạn di nương buột miệng: “Thành gia lập thất, sinh con đẻ cái á? Ngài nghĩ quá nhỉ!”
Vương thị: “…”
Cái chày gỗ !
Dưới ánh mắt "t·ử v·ong" của chủ mẫu, Vạn di nương vẫn sợ c·hết mà cãi tiếp: “Ta sai. Ngay cả Đại cô nãi nãi còn hưu về nhà, huống hồ là chuyện đính hôn.”
Vương thị cố cãi: “Cũng trọng tình nghĩa chứ. Chúng cũng sẽ chọn bừa mấy kẻ tiểu nhân cho nó.”
Vạn di nương Vương thị với vẻ mặt " thông minh như ngài còn ngốc hơn cả cái chày gỗ như thế": “Khó lắm. Người đời đều ham lợi tránh hại. Thấy nhà sa sút, chắc chắn họ sẽ tìm cách thoái thác, tìm mối khác hơn. Đại cô nãi nãi chính là vết xe đổ đấy.”
Ha hả, kẻ ít học như ngươi mà cũng dùng thành ngữ cơ đấy.
Vương thị nén giận: “Tây Nhi xinh , ưu tú như thế, ai nỡ từ hôn?”
Vạn di nương bật : “Nó còn chẳng bằng em trai nó, tính tình chẳng dịu dàng chút nào. Ta mà là đàn ông, cũng tìm mấy cô nương yểu điệu thục nữ.”
Vương thị tức c·hết, chỉ mặt bà : “Ngươi ruột nó đấy?”
Vạn di nương rụt cổ , lầm bầm: “Ta thật cũng sai ?”
Vương thị nhắm mắt, đen mặt : “Vậy Tần gia sa sút , ngươi ‘ham lợi tránh hại’ mà tìm nhà khác ? Với nhan sắc của ngươi, tìm đại gia phú quý cũng .”
“Thì Lão gia cho hưu thư , cũng tiện bỏ trốn.”
Vương thị: “!”
Thư Sách
Bà đột nhiên thấy thương hại cho Tần Bá Hồng đang ở Tây Bắc xa xôi.
Bà Vạn di nương, thở dài: “Ta cứ tưởng ngươi ít nhiều cũng chút tình cảm với ông , dù cũng sinh cho ông hai đứa con.”
“Sinh con là ngoài ý thôi. Ông đến ngủ với , t.h.a.i chẳng lẽ phá ? Hơn nữa, cũng cần nuôi dạy, chỉ đau một chút lúc sinh thôi, chi phí nuôi dạy chẳng ngài là chủ mẫu lo ? Còn tình cảm á? Thái thái, đàn ông mà nạp th·iếp chính là vô tình với vợ cả, thì lấy tình nghĩa với tiểu th·iếp? Chẳng qua là thấy trẻ mới ‘tình’ thôi.”
Vương thị nhịn chọc trán bà : “Với cái tính nết của ngươi mà hậu trạch nhà khác, chắc chủ mẫu hành cho c·hết.”
Mà cũng đúng. Cái tướng mạo ngốc nghếch chút tâm cơ , tay với bà còn giảm giá trị bản .
Vương thị bỗng dở dở . Nhìn khuôn mặt trắng nõn nhu mì của Vạn di nương, bà thấy ghen tị. Vô tâm vô phế cũng , đơn giản thuần túy thì sống lâu. Dù mệnh mà đột ngột qua đời, thì cũng là c·hết trong vui vẻ.