Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 717: Quyền Cảnh, ngươi sắp chết rồi!

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:15:43
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Lưu Tây lên Thanh Bình Quan, khéo gặp Thanh Viễn từ đạo thất của lão đạo sĩ Xích Nguyên . Thấy nàng, mắt liền híp thành một đường chỉ.

"Thiếu quan chủ, ngài rảnh rỗi đến đây ?"

Tần Lưu Tây tờ giấy cầm tay, hất hàm hỏi: "Cái gì đấy?"

"Là bản vẽ điện mới. Vị Đỗ thiện nhân hào phóng quá, quyên góp một cái cung điện đành, còn bảo lợp mái bằng ngói lưu ly, còn cúng dường một bức tượng dát vàng nữa." Thanh Viễn tủm tỉm : "Ta thấy đây là một đại tín đồ thành kính. Thiếu quan chủ, lát nữa ngài vẽ vài chục cái bùa bình an để Đỗ thiện nhân mang về nhé. Dù cũng nghề vận tải thủy, nhân công đông đúc, sợ đủ chia."

Thái dương Tần Lưu Tây giật thình thịch, nàng : "Vẽ bùa tốn linh lực chắc? Không , các ngươi tự mà vẽ. Đã kiếm tiền xây điện vàng, còn vẽ bùa free, thế nuôi các ngươi để gì?"

Hơn nữa, mấy cái bùa bình an bán đầy ngoài đường thì cái thá gì mà tự phụ.

Thanh Viễn ngượng ngùng, vội : "Vậy mười cái thôi." Sợ nàng đồng ý, bồi thêm: "Chuyện Quan chủ cũng đồng ý , ngài tự với sư phụ."

Nói xong, chạy nhanh như chớp.

Tần Lưu Tây nhạt, bước đạo thất của lão đạo sĩ Xích Nguyên.

Lão đạo sĩ Xích Nguyên ngẩng đầu, thấy chuỗi Thiên Châu cổ tay nàng, sắc mặt khẽ biến: "Con đại náo Địa phủ đấy ?"

" ." Tần Lưu Tây đáp: "Còn gặp cả Phong Đô Đại Đế và Địa Tạng Vương nữa. Người hiếu khách lắm, tặng con mấy món pháp bảo liền."

Lão đạo sĩ Xích Nguyên: "..."

Con trấn lột về thì ?

Ông dè dặt hỏi: "Con gây họa gì chứ?"

"Con thể gây họa ? Đó là Địa phủ đấy, lỡ đắc tội họ, họ nhốt con đó cho về thì ?"

Lão đạo sĩ Xích Nguyên thầm nghĩ: Sẽ , bên đó chỉ mong đóng gói tiễn con cho khuất mắt, đời nào dám giữ con .

"Cho sư phụ ." Tần Lưu Tây đưa chùy Kim Cương cho ông: "Đây là đồ Địa Tạng Vương cho, lợi hại hơn cái chùy truyền đời của đạo quan chúng nhiều, sư phụ cầm lấy ."

Hai mắt lão đạo sĩ Xích Nguyên sáng rực, hai tay kính cẩn đón lấy, cảm nhận Phật pháp lực bàng bạc từ chùy Kim Cương, trong lòng cảm thấy vô cùng an tĩnh. Ông : "Đây thật sự là của Địa Tạng Vương Bồ Tát?"

"Con lừa sư phụ gì." Tần Lưu Tây dáng vẻ tiều tụy của ông, chép miệng: "Chỉ là một cái chùy Kim Cương thôi mà, sư phụ kích động kìa, cha ."

"Câm mồm, lớn nhỏ! Địa Tạng Vương Bồ Tát siêu độ vô ác linh, chùy Kim Cương ngài gia trì pháp lực, quý giá bao nhiêu." Lão đạo sĩ Xích Nguyên trừng mắt nàng, : "Cái để đạo quan trân trọng cất giữ, dùng cho đại pháp đàn siêu độ oán linh."

Đã cho ông thì Tần Lưu Tây cũng chẳng quản ông dùng gì, nàng nhún vai: "Tùy sư phụ."

"Còn cái là gì?" Lão đạo sĩ Xích Nguyên chỉ chuỗi Thiên Châu cổ tay nàng.

"Phong Đô Đại Đế cho đấy." Tần Lưu Tây đắc ý giơ tay lên khoe: "Có nó, âm binh quỷ tướng nào dám trái ý con."

Khóe miệng lão đạo sĩ Xích Nguyên giật giật: "Cho con cũng để dùng như . Không dùng nó để bắt nạt kẻ yếu, càng xằng bậy."

Tần Lưu Tây nhạt, lấy Càn Khôn Phệ Hồn Kính, rõ nguồn gốc và công dụng của nó.

Lão đạo sĩ Xích Nguyên nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng: "Hủy La giam cầm mấy ngàn năm vẫn thể trốn thoát khỏi Cửu U, chứng tỏ lợi hại. Cho dù tấm kính trong , con cũng chủ quan. Nếu nó thể cảm nhận thở của , thì chắc cảm nhận nó. Rốt cuộc nó treo tường Cửu U mấy ngàn năm, nó quen thuộc Hủy La, và Hủy La cũng ."

Lời đúng là nhắc nhở Tần Lưu Tây.

Nàng gõ nhẹ lên mặt kính Phệ Hồn, trong lòng nảy một ý, thì cho chứ gì.

"Dù đ.á.n.h thì cứ rúc mà sống tạm thôi." Tần Lưu Tây thu cái gương , : "Lần con Địa phủ, Đại Đế và Bồ Tát đều khách sáo với con lắm. Kiếp con là đại năng lợi hại nào đó chứ?"

Lão đạo sĩ Xích Nguyên sa sầm mặt: "Giờ còn sớm nữa, về thành ngủ . Ở đây mơ giữa ban ngày cũng chẳng ngon ."

Tần Lưu Tây hừ một tiếng: "Sư phụ đừng tin, tóm thái độ của bọn họ khả nghi. Lão già nhà cứ đắc ý , đồ lợi hại như con thì cứ trốn một góc mà trộm."

"Không con chọc tức c.h.ế.t sớm thì đúng là trộm thật, mau mau." Lão đạo sĩ Xích Nguyên hừ một tiếng: "Con lợi hại đến , kiếp vẫn gọi một tiếng sư phụ thôi."

Tần Lưu Tây nghẹn lời. Cuộc trò chuyện hôm nay đến đây là hết.

Lão đạo sĩ Xích Nguyên nàng rời , khẽ lắc đầu. Bất kể thế nào, là , nàng vẫn chỉ là đồ của ông mà thôi.

Tần Lưu Tây khỏi đạo thất, đem hạt đào mang từ Địa phủ về trồng ở núi, lúc mới xuống núi, về cửa hàng Phi Thường Đạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-717-quyen-canh-nguoi-sap-chet-roi.html.]

Ngụy Tà thấy nàng liền biến sắc, tầm mắt dừng chuỗi Thiên Châu ở cổ tay nàng, hỏi: "Cái gì đấy?"

Hơi thở đó quá mức dọa quỷ .

Tần Lưu Tây giơ tay dí sát mặt : "Đây á, Thiên Châu của Phong Đô Đại Đế đấy."

Khí thế của Ngụy Tà lập tức xìu xuống, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất: "Ngươi đừng đây." Hắn vô cùng kiêng kị chuỗi hạt, : "Ngươi đeo thứ , phàm là quỷ thấy ngươi đều chạy mất dép."

Thư Sách

Tà ám dám gần thì , nhưng nàng là thiên sư, hỏi chuyện ma quỷ thì ai dám tới gần? Không sợ thở của hạt châu trấn áp đến c.h.ế.t .

Tần Lưu Tây nhướng mày, nghĩ ngợi một chút, ý niệm động, lướt tay qua chuỗi Thiên Châu. Một luồng thở ấm áp bao bọc lấy nó, sát khí càng nặng, khiến càng thêm kiêng kị.

đồng thời cũng che giấu thở đặc trưng của Phong Đô Đại Đế.

Ở Địa phủ, Phong Đô Đại Đế cảm nhận điều , mặt mày trầm xuống, hừ một tiếng.

"Giờ thì ?"

Ngụy Tà cảm nhận một chút, : "Không còn cái thở khiến quỷ hồn sợ hãi từ tận đáy lòng như nữa, nhưng sự kiêng kị càng sâu hơn."

"Kiêng kị là ." Tần Lưu Tây nhớ tới tuổi thọ của Quyền Cảnh mà nàng thấy trong Sổ Sinh T.ử của Phán Quan, bèn hỏi: "Quyền Cảnh đều đặn đến đạo thất ôn dưỡng ?"

"Đến đều như vắt chanh." Ngụy Tà thấy thần sắc nàng lắm, hỏi: "Sao thế?"

Tần Lưu Tây day day ấn đường, chút đau đầu : "Số mệnh của dài, qua xem tình hình thế nào."

Nếu giải độc, Quyền Cảnh chắc chắn sẽ c.h.ế.t. hiện tại đang điều trị bằng nhiều cách, ôn dưỡng trong đạo thất Tụ Linh Trận của nàng, còn ăn linh quả, uống t.h.u.ố.c điều hòa ngũ tạng lục phủ, cơ thể lẽ nên suy bại nhanh như mới đúng.

tuổi thọ của chỉ còn đầy mười lăm ngày, chuyện ?

Chẳng lẽ đến ngày 25 tháng 5, cái loại độc "Sương Hỏa Thực Cốt" sẽ bùng phát khiến c.h.ế.t hồn tan?

Tần Lưu Tây chỉ thể cầu mong phía Cố bà bà thuận lợi một chút, sớm ngày luyện Kim Tàm Cổ mẫu.

Đến tiểu viện mà Quyền Cảnh mua, thấy Quyền Cảnh đang hóng mát xem binh thư trong vườn hoa nhỏ, nàng mặt , mày liền nhíu chặt.

T.ử khí lởn vởn.

Tuy đậm đặc, nhưng t.ử khí hiện lên mặt, thì cái c.h.ế.t chẳng còn xa nữa.

Quyền Cảnh khách sáo, thấy sắc mặt Tần Lưu Tây ngưng trọng liền hỏi: "Thiếu quan chủ chuyện gì nghĩ thông mà trông khó ở thế? Mày nhíu chặt kìa."

Tần Lưu Tây : "Ngươi sắp c.h.ế.t , đương nhiên là khó ở."

Phải đếm ngược thời gian để cướp từ tay Diêm Vương, vui .

Quyền Cảnh sững sờ.

Quyền An cách đó xa mặt cắt còn giọt máu.

"Ngươi là ai, uổng cho ngươi còn là xuất gia, miệng mồm độc địa thế? Mở miệng là nguyền rủa khác." Một giọng chói tai mang theo sự khó chịu vang lên từ phía .

Tần Lưu Tây đầu , đồng t.ử co rụt .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...