Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 713: Đây là muốn ép ta nổi điên mà

Cập nhật lúc: 2025-11-22 01:02:02
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phán Quan nhận tin của Diêm La Vương, liền tức tốc phóng như bay đến đón Tần Lưu Tây, dám chậm trễ chút nào.

“Sao ngài xuống đây mà chẳng báo một tiếng để chúng còn nghênh đón? Ngài xem, để đến nông nỗi đám mắt va , thế thì còn thể thống gì nữa?”

Phán Quan liếc đôi mắt lạnh lẽo quét qua đám quỷ hồn xung quanh, trong lòng thầm mắng con ác quỷ mới hồn phi phách tán . là c.h.ế.t còn tìm cái c.h.ế.t nữa, đụng ai đụng đ.â.m đầu tiểu sát thần .

Đám quỷ hồn run cầm cập: “!”

Bọn họ , cũng gan cơ chứ, oan quá mất.

Tần Lưu Tây như Phán Quan bảo: “Lão Phán , giọng điệu của ông, cứ như là hoan nghênh lắm thế nhỉ?”

Nàng rõ ràng sự ghét bỏ trong đó mà.

Trong lòng Phán Quan như cả vạn con ngựa đang giẫm đạp chạy qua, hoan nghênh cái khỉ mốc .

Ngươi bảo xem thiên sư nào giống như ngươi ? Ngày thường triệu ai thì triệu, mở cửa quỷ thì mở, thế đành. Giờ còn coi địa phủ như sân nhà , cứ như chợ , thích đến là đến, chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng.

thầm mắng thì cứ mắng, chứ nào dám thật, chỉ đành mặt nghiêm túc đáp lời: “Ngài cứ nghĩ nhiều, nào ý đó. Chẳng qua ngài xuống đây bằng xương bằng thịt, địa phủ âm khí nặng nề, lỡ tổn hại thể thì .”

“Thế á?” Tần Lưu Tây liếc mắt về phía xa.

Đám âm sai, âm binh đầu trâu mặt ngựa đằng , ai nấy đều đang trong tư thế sẵn sàng đón địch chằm chằm về phía . Thấy nàng sang, bọn họ giả vờ như chuyện gì mà mặt chỗ khác. Diễn thế thì lố đấy.

Phán Quan lành: “Mời ngài lối . Còn cô bé là?”

“À. Con bé tên Mạnh Trầm Hương, ông cho đưa đăng ký đầu t.h.a.i .” Tần Lưu Tây kéo Mạnh Trầm Hương bước lên.

Phán Quan liếc cô bé, mở cuốn sổ sinh t.ử tay , bút phán quan chấm, những ưu khuyết điểm trong cuộc đời Mạnh Trầm Hương liền hiện giữa trung, khỏi thở dài một tiếng.

Hắn vẫy một tên âm sai , đưa Mạnh Trầm Hương .

Mạnh Trầm Hương Tần Lưu Tây, mím môi.

“Ta chỉ thể đưa ngươi đến đây thôi, ngươi . Ngươi thực sự hại , kiếp sẽ đầu t.h.a.i chỗ .” Tần Lưu Tây .

Mạnh Trầm Hương cúi chào nàng một cái thật sâu, theo âm sai rời .

Phán Quan dẫn Tần Lưu Tây gặp Bình Đẳng Vương.

Tần Lưu Tây ngắm nghía, cố nén cảm giác quen thuộc khó hiểu trong lòng xuống, buột miệng : “Sao cứ cảm thấy địa phủ thiết lạ thường, cứ như là về nhà nhỉ.”

Phán Quan thế chân nam đá chân chiêu, sút bay luôn một cái đầu lâu đất, gượng gạo: “Mấy tên âm sai chỉ nhận tiền vàng mà chịu việc, đến dọn dẹp cũng xong, thật đáng phạt, để ngài chê .”

Cầu xin ngài, đừng những lời kinh dị như thế!

Bình Đẳng Vương thấy Tần Lưu Tây liền tập trung cao độ, thấy nàng cứ chằm chằm hành lễ, bèn sa sầm mặt quát: “Nho nhỏ thiên sư dám xông địa phủ, đến đây việc gì? Tại thấy bổn điện mà quỳ?”

“Ông bắt quỳ ông á? Ông là Đại Đế chắc?” Tần Lưu Tây nghiêng đầu : “Hình như Đại Đế trông giống ông.”

Bình Đẳng Vương: “!”

Ông ráng nhịn, : “Nho nhỏ thiên sư, khẩu khí ngông cuồng...”

Tần Lưu Tây tiến lên hai bước, câu của Bình Đẳng Vương nghẹn ở họng, chân lùi một bước: “Ngươi gì?”

Tần Lưu Tây ông già nhỏ thó , hỏi: “Bình Đẳng Vương, ông là cai quản nhân quả báo ứng, quản lý địa ngục ?”

“Thì ?”

Tần Lưu Tây tủm tỉm quàng vai bá cổ ông , bảo: “Thì ông dẫn xem cái địa ngục nghiệp hỏa .”

Thư Sách

“Hồ đồ, địa ngục nghiệp hỏa há là nơi ngươi xem là xem ?” Tội nghiệp Bình Đẳng Vương, thấp bé, Tần Lưu Tây kề vai sát cánh đè xuống, trông càng lùn tịt .

“Ta chỉ xem thử ngọn nghiệp hỏa với ngọn lửa cùng nguồn gốc , gì khác biệt thôi mà.” Tần Lưu Tây nghĩ, đầu ngón tay bùng lên một đốm nghiệp hỏa nhỏ, đỏ rực như hoa sen, gí sát mặt Bình Đẳng Vương.

Bình Đẳng Vương run lên, nữa tự trách lắm mồm, tại chịu sự uy h.i.ế.p chứ?

“Dẫn nàng .” Giọng của Phong Đô Đại Đế vang lên bên tai.

Bình Đẳng Vương nước mắt, xụ mặt mắng: “Tên thiên sư nhãi ranh đúng là đồ chổi, xem xong thì cút xéo ngay cho nhờ. Đi theo .”

Ông gạt tay Tần Lưu Tây , dẫn đường.

Tần Lưu Tây híp mắt bóng lưng ông , thế mà chịu dẫn nàng thật, đúng là trong lòng tật giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-713-day-la-muon-ep-ta-noi-dien-ma.html.]

A Tỳ địa ngục mười tám tầng, chuyên trừng phạt những kẻ khi sống mang đầy tội nghiệt. Người dương gian rủa rằng "ngươi sẽ đày xuống mười tám tầng địa ngục", ý là ám chỉ đối phương nghiệp chướng nặng nề, c.h.ế.t sẽ đưa đến nơi chịu hình phạt đau đớn và đáng sợ nhất .

Hình phạt nặng nhẹ, tùy thuộc việc lúc sống ác nhiều ít.

Lúc , tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết vang lên dứt bên tai, đều là tiếng của những quỷ hồn đang chịu hình phạt.

Đạo gia thường bảo, kẻ ác dù trốn ở dương gian, c.h.ế.t xuống âm phủ cũng thanh toán hết, chính là về hình phạt ở địa ngục đây.

Tần Lưu Tây tiếng kêu t.h.ả.m thiết mà mặt vẫn đổi sắc, chỉ giục Bình Đẳng Vương dẫn đến tầng nghiệp hỏa.

Địa ngục nghiệp hỏa, nơi thiêu rụi tội .

Lửa cháy hừng hực tựa đóa sen hồng. Kẻ thiêu ở tầng thậm chí thốt lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết nào, chỉ thể quằn quại gào thét thành tiếng trong biển lửa ngút trời.

Tần Lưu Tây bước gần, đôi mắt cũng ánh lửa đỏ rực mặt nhuộm hồng. Trong lòng nàng dâng lên một niềm vui sướng hân hoan, như thể tìm cội nguồn.

Và ngọn lửa ở tầng địa ngục dường như cũng cảm nhận sự đồng điệu, cháy càng thêm dữ dội. Ầm một tiếng, ngọn lửa bốc cao, xoay tròn nhảy múa.

Sắc đỏ rực rỡ lan tỏa, tựa như một đóa hồng liên khổng lồ đang vươn trỗi dậy.

Tần Lưu Tây phấn khích vô cùng, vươn tay .

Bình Đẳng Vương nín thở theo dõi.

Nàng chạm cánh hoa lửa của đóa hồng liên . Nó quấn quýt lấy đầu ngón tay nàng, mật như cố nhân lâu ngày gặp .

Trong lòng Tần Lưu Tây nảy sinh cảm giác kỳ lạ, khóe môi nhếch lên, trong đầu dường như thoáng hiện lên hình ảnh gì đó.

“Xem xong , thôi.” Bình Đẳng Vương cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Tần Lưu Tây phắt , trong đôi mắt như hai đóa hồng liên nghiệp hỏa đang rực cháy, tựa hồ nướng đối diện thành tro.

Bình Đẳng Vương lùi hai bước, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

Tần Lưu Tây chớp mắt, nghiệp hỏa mặt ông , hỏi: “Bình Đẳng Vương, ông xem, và thứ nghiệp hỏa liên hệ gì? Tại xuất hiện nghiệp hỏa?”

Bình Đẳng Vương nghĩ thầm: Tại xuất hiện á, trong lòng ngươi tự ?

Cứ nghĩ đến những chuyện thất đức nàng từng đau đầu, nhưng quên mất rằng nàng hiện giờ chẳng nhớ gì cả.

Bình Đẳng Vương : “Ta mà bảo là do ngươi cướp về thì ngươi tin ?”

“Ông bảo tin ?” Nàng mà bản lĩnh đó ?

“Thế thì là do ngươi lừa gạt mà đấy.” Ông nhắm mắt , vẻ lão già mặc kệ đời, thì .

Tần Lưu Tây: “...”

Lão già đang lừa , thái độ rõ ràng là qua loa lấy lệ, định ép nổi điên đây mà!

Nàng định mở miệng thì bên tai bỗng vang lên một giọng : “Bất Cầu của Thanh Bình Quan ở Ly Thành, đến đây việc gì?”

Tần Lưu Tây kinh ngạc ngẩng đầu: “Ông là ai?”

Giọng khựng một chút đáp: “Phong Đô Đại Đế.”

“À, ông ở thế, đến tìm ông bàn chút chuyện.” Tần Lưu Tây đẩy Bình Đẳng Vương: “Dẫn đường .”

Bình Đẳng Vương cảm thấy tức đau tim.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...