Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 712: Sát thần ghé thăm, các quân sầu phát hoảng

Cập nhật lúc: 2025-11-22 01:02:01
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương gian thường đồn đại rằng, luân hồi bảy ải. Qua Quỷ Môn Quan, bước lên đường Hoàng Tuyền, soi đá Tam Sinh, bước qua Vọng Hương Đài, vượt sông Vong Xuyên, uống bát canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, mới nẻo luân hồi, kiếp sống coi như chính thức chấm dứt.

Trước mắt là âm tào địa phủ, nơi ánh mặt trời thể chiếu rọi. Hai bên đường Hoàng Tuyền, hoa bỉ ngạn nở rực rỡ đỏ thắm, vô âm hồn đang lầm lũi bước .

Mạnh Trầm Hương bám sát phía Tần Lưu Tây, tò mò ngó xung quanh. khi thấy vài âm hồn tướng c.h.ế.t kỳ dị, cô bé sợ đến mức chân cứng đờ, nhấc lên nổi.

“Theo sát .” Tần Lưu Tây nghiêng đầu : “Vào Quỷ Môn Quan, lên đường Hoàng Tuyền cũng chắc yên . Quỷ cũng ác quỷ, những kẻ to gan sẽ bắt nạt kẻ yếu, thậm chí nuốt chửng các quỷ hồn khác ngay đường đấy.”

Mạnh Trầm Hương xong mà dựng tóc gáy, vội vàng chạy theo sát gót.

Hai bao xa thì phía bỗng vang lên tiếng xích sắt loảng xoảng chói tai. Một bóng đen lao vút về phía họ nhanh như chớp. Có vài quỷ hồn tránh kịp liền bóng đen tóm lấy xé xác, nhét tọt miệng.

“Chặn cho , đừng hòng chạy thoát!” Tên âm sai cầm xích câu hồn tức hộc máu.

Đáng c.h.ế.t, con ác quỷ xảo quyệt thật, đến đá Tam Sinh còn giả bộ lóc một hồi, xong thừa cơ bỏ chạy.

Con ác quỷ bay đến mặt Tần Lưu Tây, thấy nàng, hai mắt sáng rực lên: “Người công đức!”

Ngon quá, mang công đức là vật đại bổ! Nuốt con bé , thể tu thành Quỷ Vương.

Đôi mắt đỏ ngầu của ác quỷ ánh lên vẻ tham lam, vươn hai tay chộp lấy Tần Lưu Tây.

Xèo.

Hắn mới chạm Tần Lưu Tây, một ngọn lửa liền bùng lên tay .

“Á á á!” Ác quỷ gào thét t.h.ả.m thiết, điên cuồng phủi con rắn lửa . nhanh, ngọn lửa bao trùm lấy , thiêu đốt dữ dội. Tiếng kêu la đau đớn hòa cùng ánh lửa bập bùng khiến các quỷ hồn đường Hoàng Tuyền hoảng sợ sang, run lên cầm cập.

Là nghiệp hỏa! Con ác quỷ đang nghiệp hỏa thiêu đốt.

Nghiệp hỏa chẳng mười tám tầng địa ngục ? Sao xuất hiện ở chốn ?

Đáng sợ quá!

Mạnh Trầm Hương nóng từ ác quỷ nướng cho run lẩy bẩy, tự chủ mà lùi vài bước, sợ hãi Tần Lưu Tây.

Lúc cô bé mới phát hiện, xung quanh bọn họ sạch bóng còn một mống quỷ nào, tất cả đều dạt xa tít.

Nghiệp hỏa một khi cháy thì thiêu cho đến khi tội nghiệt tiêu tan hết mới thôi. Chịu đựng thì tội nghiệt dù sâu dày đến cũng tan thành mây khói. Còn chịu nổi, thì giống như con ác quỷ mắt, hồn phi phách tán, tro cốt chẳng còn.

“Đại nhân!” Tên âm sai từ xa quỳ rạp xuống, sợ hãi bái lạy về phía Tần Lưu Tây.

Tại chính điện của Phong Đô Đại Đế, lúc Thập Điện Diêm Vương đang tranh cãi đỏ mặt tía tai về chuyện của Hủy La. từ lúc nghiệp hỏa bên phía Tần Lưu Tây bùng lên, các Diêm Vương đều giật , đó sắc mặt đại biến.

“Nghiệp hỏa! Là nghiệp hỏa bùng phát!” Tần Quảng Vương bật dậy, về phía Phong Đô Đại Đế: “Là con bé đó trở !”

Chuỗi ngọc mũ miện của Phong Đô Đại Đế rung lên, bàn tay đặt bàn siết chặt , đầu bắt đầu ong ong đau nhức.

lúc , một tên âm sai hớt hải xông như điên: “Báo!”

“Làm càn! Hoảng hốt cái gì?” Tống Đế Vương phất tay áo, một luồng quỷ lực đ.á.n.h tên âm sai như một hình phạt.

Tên âm sai đau đớn rên một tiếng, nhưng dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo: “Bẩm Đại Đế, bẩm các vị điện quân, vị đại nhân ... cửa quỷ ạ!”

Vị đại nhân là ai thì khỏi cần . Khi thi tuyển địa phủ, đề thi đầu tiên chính là nhận mặt nhớ tên. Trong một trăm khuôn mặt, nhận cho đúng một . Gương mặt khó phân nam nữ , ở dương gian là thiếu quan chủ Thanh Bình Quan, pháp danh Bất Cầu đại sư, tên thật Tần Lưu Tây.

Đề qua thì chẳng cần gì nữa, cuốn gói cút xéo. Còn thi mà đậu thì mới đề tiếp theo.

Khi thành âm sai chính thức thì nhớ: nhận mặt , nếu gặp ở dương gian thì cung kính, khiêm nhường, giả vờ đáng thương. Nàng gọi là đến ngay, ắt sẽ lợi lộc. hễ thấy vị bước cửa quỷ, thì bất kể đang việc gì cũng báo cáo ngay lập tức.

Tên âm sai tủi . Mình đúng theo quy định, khen thì thôi, tự dưng đ.á.n.h chứ?

“Biết , lui .” Tống Đế Vương nhíu mày phất tay đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Nhớ năm xưa... ôi, năm xưa là bao lâu , bẻ ngón tay đếm xuể. Tóm cái cảnh gà bay ch.ó sủa như luyện ngục trần gian cứ như mới hôm qua, hiện rõ mồn một mắt. Đầu óc ong ong, ai nghĩ đến cũng thấy đau đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-712-sat-than-ghe-tham-cac-quan-sau-phat-hoang.html.]

Giờ đây, nàng về .

Đau đầu quá mất.

“Bẩm Đại Đế, thuộc hạ phát hiện gần đây nhiều kẻ chen ngang quấy rối việc đầu thai, hơn nữa lượng đầu t.h.a.i còn xa mới đạt chỉ tiêu nhân mới sinh. Thuộc hạ cần về chủ trì công đạo, còn lên dương thế công tác điều tra một chuyến.” Biện Thành Vương chắp tay thỉnh cầu.

Các điện quân khác: Vãi chưởng! Biện Thành Vương, ngươi cũng "chó" quá đấy. Lúc mà đòi công tác, chắc chắn là tránh mặt cái con chứ gì?

“Bẩm Đại Đế, chuyện đầu t.h.a.i luân hồi cũng liên quan đến quyền hạn của bổn điện, thuộc hạ cần hỗ trợ Biện Thành Vương cùng.” Chuyển Luân Vương của ngũ đạo cũng bật dậy.

Các điện quân còn : “?!”

Hai cái lão già nảy nhanh thế!

Cơ mà... bây giờ họ mới xin công tác, liệu muộn nhỉ?

Mặt Phong Đô Đại Đế đen như đ.í.t nồi, quát: “Tất cả trật tự cho ! Nhìn xem các ngươi còn chút phong phạm và lý trí nào của Thập Điện Diêm Vương hả? Hoảng loạn cái gì?”

Các điện quân ngượng ngùng xuống, thầm nghĩ: Ngài hoảng ? Thế ngài buông tay áo đang nắm chặt chứ!

Phong Đô Đại Đế lệnh: “Lấy Ảnh Ức Kính đây, xem thử chuyện gì đang xảy đường Hoàng Tuyền.”

Tần Quảng Vương lập tức triệu hồi pháp kính, tung lên trung, niệm pháp quyết. Hình ảnh hiện cảnh ác quỷ định trốn nhưng va Tần Lưu Tây, còn định nuốt công đức của , kết quả "xèo" một cái là bay màu.

Các điện quân cảm thấy đau cho , lạnh một tiếng: “Đáng đời.”

là con quỷ ngu ngốc. Muốn chạy thì cứ chạy, còn thèm xem sinh hồn mà định nuốt. Bị thiêu cho hồn phi phách tán là xứng đáng.

Chỉ điều, ngọn lửa nghiệp hỏa trong gương, ai nấy đều thấy tim đập chân run.

“Đại Đế, con bé chơi đùa với lửa quá tùy tiện . Không lão Xích Nguyên của Thanh Bình Quan dạy dỗ kiểu gì, chẳng dặn để nó nghịch lửa ? Nhìn xem, giờ nó điều khiển lửa đến mức thượng thừa . Lỡ như khống chế hỏa thế, gây một vụ kiện tụng lớn nữa thì khổ.” Bình Đẳng Vương - cai quản thiện ác nhân quả báo ứng - cau mày với vẻ đầy chính nghĩa.

Phong Đô Đại Đế chớp mắt, phất tay áo : “Đã thì, Bình Đẳng Vương, ngươi tiếp đón nàng . Xem nàng đến đây việc gì, tiện thể giáo hóa tiểu ma tinh một chút. Cứ quyết định thế nhé. Giải tán!”

Bình Đẳng Vương kinh hãi: “Không ! Ý thuộc hạ là thuộc hạ tìm Xích Nguyên tính sổ... , tìm chuyện đàng hoàng, bảo đừng để nàng quá phóng túng thôi mà.”

Phong Đô Đại Đế: Ta , ! Chỉ cần thấy thì nàng sẽ tìm đến !

Các điện quân khác thở dài vỗ vai: “Bình Đẳng Vương, vất vả cho ngươi . Nàng chú trọng nhất là thiện ác nhân quả, ngươi cứ chuyện đàng hoàng, nàng sẽ hiểu thôi.”

C.h.ế.t đạo hữu chứ c.h.ế.t bần đạo, mau xắn tay áo lên mà !

Bình Đẳng Vương: “!!!”

Hiểu cái khỉ mốc! Nếu nó mà hiểu chuyện thì năm xưa chẳng đốt cả cái địa phủ !

Thư Sách

Bình Đẳng Vương biến mất cái vèo, tự vả miệng một cái chát.

Tại cái mồm hại cái !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...