Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 709: Lại là một ngày vặt trụi tiểu nhân sâm tinh

Cập nhật lúc: 2025-11-21 23:39:19
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cạo xương trừ nhọt (Quát cốt liệu độc), lớn thôi thấy đau, huống chi là một đứa bé con?

Dù Tần Lưu Tây điểm huyệt ngủ cho Tiểu Nha, nhưng khi nàng cạo bỏ phần thịt thối xương, loại bỏ cái nhọt độc , Tiểu Nha vẫn đau đớn tỉnh , thét t.h.ả.m thiết.

Cổ bà bà đau lòng đến đỏ hoe mắt, vội vàng giữ chặt hai bàn tay nhỏ đang cào loạn xạ của bé, sợ bé giãy giụa thương.

Tần Lưu Tây bóp nát một quả linh quả nhét miệng bé, điểm huyệt tê, mới tăng tốc động tác.

Cạo sạch nhọt độc xong, nàng dùng nước sạch rửa , rắc t.h.u.ố.c trị thương (kim sang dược). Ô Dương lão tộc trưởng cũng mang thảo d.ư.ợ.c về, hai cùng điều chế t.h.u.ố.c mỡ đắp lên. Lại sắc một bát t.h.u.ố.c "sơ phong giải biểu khư tà" cho Tiểu Nha uống, lúc bé mới chịu yên tĩnh , mút ngón tay ngủ t·hiếp .

Tần Lưu Tây những giọt nước mắt còn đọng hàng mi của bé, thở dài một , sang Mạnh Trầm Hương đang nhốt, im lặng nãy giờ: “Thấy nó đau đớn thế nào ? Bản ngươi c·hết, đừng trút lên đầu khác. Nó ?”

Mạnh Trầm Hương cãi cố: “Không cố tình bám nó! Tất cả là do tên cha cầm thú của nó gây nghiệt! Lúc g·iết thì thấy, bà sợ quá mà sinh non. Ta c·hết oan nên mang oán khí, hồn phách theo oán khí tự nhiên bám Tiểu Nha. Ai ngờ xương cốt nó mọc cái nhọt độc. Hơn nữa, nếu dùng quỷ lực phong ấn cái nhọt , nó sớm phát tác, xương cốt thối rữa từ lâu .”

Tần Lưu Tây nheo mắt: “Lúc ngươi c·hết, nó mới sinh non? Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười hai.”

“Vừa đúng một vòng luân hồi (12 năm).” Tần Lưu Tây nên than thở cho mối nghiệt duyên là gì khác.

“Ngươi hiện giờ còn tâm nguyện gì thành?”

Khí thế Mạnh Trầm Hương chùng xuống: “Ta tên cầm thú Tằng tú tài lừa đến trường học g·iết. Cha chắc vẫn c·hết, đang tìm khắp nơi…”

Nàng cúi đầu, huyết lệ từ trong mắt chảy .

Tần Lưu Tây im lặng.

Cổ bà bà vốn đang giận nàng, giờ cũng trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ thương hại.

Ô Dương : “Tiểu Nha Cổ bà bà tìm thấy trong tuyết chân núi trại chúng . Nhà Tằng tú tài vứt bỏ nó?”

“Còn do bà nội nó chê nó là con gái, nuôi nửa năm vẫn gầy yếu như mèo hen, còn suốt ngày. Nhân lúc dọa đến thần trí minh mẫn liệt giường, bà liền đem nó vứt.” Giọng Mạnh Trầm Hương tràn đầy khinh bỉ.

“Vậy các ngươi cùng một thôn? Ở ?”

“Là Tam Dương trại.”

Ô Dương Tần Lưu Tây giải thích: “Tam Dương trại cách trại chúng xa cũng gần, trăm dặm.”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Lát nữa sẽ đưa ngươi về.”

Mạnh Trầm Hương vui mừng.

Cổ bà bà ôm chặt Tiểu Nha, cúi đầu . Cũng đưa đứa bé ?

“Ngài yên tâm. Tiểu Nha ngài nhặt về, đó là phúc khí của nó. Ngài cứ nuôi .” Tần Lưu Tây Tiểu Nha, thở dài: “Nó còn .”

Không , cha thì như , bà nội độc ác, trở về cũng chỉ đường c·hết. Hơn nữa, loại cha cầm thú đó cũng xứng cha.

Cổ bà bà thở phào nhẹ nhõm, Tần Lưu Tây với ánh mắt đầy cảm kích.

Thư Sách

Ô Dương nhân cơ hội Tần Lưu Tây mở lời xin một con Kim Tàm Cổ để giải độc.

Tần Lưu Tây cũng kể phương pháp họ bàn bạc, thành khẩn hỏi: “Ngài là cao thủ chơi cổ, xin ngài chỉ giáo, cách khả thi ? Nếu , thể xin ngài giúp đỡ, dùng Bọ cạp vàng và Kim Tàm Cổ luyện để dùng cho việc giải độc ? Nếu ngài nỡ, khi giải độc xong, ngài thể thu hồi cổ trùng. Ta chỉ cần giúp Quyền Cảnh giải độc là . Tổ tiên đều là võ tướng, bao đời bảo vệ non sông bá tánh Đại Phong. Người tài như nếu sống , cũng là phúc của bá tánh.”

Ánh mắt Cổ bà bà dịu : “Ngươi cứ mang Bọ cạp vàng đến đây. Ta đang một con cổ mẫu (cổ ) sắp thành hình. Chỉ cần thả nó , thể luyện cổ mẫu mang nọc độc của Bọ cạp vàng.”

Tần Lưu Tây kinh ngạc: “Đã sắp thành mà vẫn thể thả thêm độc trùng ?”

“Vốn dĩ luyện cổ là liên tục thả độc trùng . Cứ cách một thời gian lấy xác độc trùng c·hết , thả con mới . Cứ thế tuần mới luyện cổ mẫu tính liệt, độc mạnh. Nếu ngươi mang Bọ cạp vàng đến, hai bên c.h.é.m g·iết, kẻ nào thắng kẻ đó sẽ là cổ mẫu. Đương nhiên, còn cần kỹ thuật và khẩu quyết đặc thù, ngoài tộc thể tùy tiện thử. Luyện cổ dễ phản phệ nhất. Một khi cổ phá, luyện cổ cũng sẽ gánh chịu hậu quả. Đây là sự trừng phạt của Thiên Đạo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-709-lai-la-mot-ngay-vat-trui-tieu-nhan-sam-tinh.html.]

Cổ bà bà Tần Lưu Tây: “Quá trình luyện cổ tiếp xúc với nhiều độc vật, loại khó khống chế, cũng dễ nọc độc hỏng dung nhan. Cho nên đừng tùy tiện luyện cổ.”

Tần Lưu Tây khuôn mặt và đôi tay lồi lõm sẹo của bà, lập tức nghĩ đến Tư Lãnh Nguyệt. Con bé đó nghĩ đến điều ?

“Nếu cổ mẫu luyện thành, lúc giải độc, Quyền Cảnh chịu nổi ?”

Cổ bà bà : “Loại cổ thể dùng huyết khế để ký kết. Chỉ cần huyết khế hình thành, Kim Tàm Cổ sẽ chủ động tấn công chủ nhân, thậm chí còn bảo vệ . hai bên huyết khế, nếu Kim Tàm Cổ b·ị t·hương, chủ nhân cũng sẽ phản phệ. Đây là quan hệ cộng sinh.

Tuy nhiên, nếu cấy Kim Tàm Cổ, từ đó bách độc bất xâm. Có cổ mẫu trợ giúp, bản cũng thể trở thành một v·ũ k·hí g·iết . Độc Kim Tàm Cổ cực mạnh, trúng độc sẽ thất khiếu chảy m.á.u mà c·hết. Cũng chính vì độc tính quá mạnh, vi phạm lẽ trời, nếu mang ác niệm dùng nó hại , tương lai phản phệ càng nghiêm trọng.”

Đây là cho Tần Lưu Tây lợi và hại của việc cấy Kim Tàm Cổ.

Tần Lưu Tây : “Một khi cổ mẫu luyện thành, khi cấy sẽ rõ lợi hại cho . Ta là Đạo môn, tin nhất nhân quả. Hắn cấy Kim Tàm Cổ, tương lai thế nào, cũng là nhân quả gánh chịu.”

Cổ bà bà gật đầu.

“Việc nên chậm trễ, về lấy Bọ cạp vàng đến ngay.” Tần Lưu Tây , thu Mạnh Trầm Hương bình khóa hồn. Nàng mang Hắc Sa theo, dù cũng thích núi rừng Tương Nam, cứ để chơi ở đó.

Cổ bà bà thấy nàng trực tiếp âm lộ biến mất, trong mắt thêm vài phần kinh ngạc. Nàng lợi hại hơn bà tưởng tượng nhiều.

Bọ cạp vàng để ở Dược Trai trong thiên viện Tần phủ. Tần Lưu Tây kinh động ai, từ âm lộ liền lấy ngay, tiện thể lấy thêm vài loại thuốc.

Định , nàng nghĩ nghĩ, lấy thêm một cái hộp ngọc nữa ngoài.

Tiểu nhân sâm tinh đang ở chân tường c.h.é.m gió với hai con quỷ (một đực một cái) về những sóng to gió lớn nó từng trải qua trong ngàn năm, khoe khoang ngớt.

Đột nhiên thấy Tần Lưu Tây tới, nó dự cảm chẳng lành.

“Lại đây.”

Tiểu nhân sâm tinh đầu bỏ chạy. Không! Ta qua!

Nó nhanh, Tần Lưu Tây càng nhanh hơn. Nàng tóm lấy lá của nó, giật đứt một cái rễ chùm, ném nó xa. Bỏ cái rễ hộp, nàng mở âm lộ biến mất.

Tiểu nhân sâm tinh: “?”

vặt rễ !!!

Hai con quỷ đến mức quỷ khí tán loạn: Đây chính là sức mạnh của cơn lốc trong truyền thuyết ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...