Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 705: Tư gia có quặng, Hoàng thất tuyển tú

Cập nhật lúc: 2025-11-21 23:39:15
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắc Sa mặt mũi sưng vù đang vẽ vòng tròn ở chân tường, miệng lầm bầm nguyền rủa con quái vật b·ạo l·ực . Đánh nể mặt mũi chút nào, mặt tiểu tiên nữ mà còn chuyện tuấn gì chứ?

Một con chim ngũ sắc bay tới, lượn quanh đầu hai vòng, kêu chiêm chiếp, thản nhiên xòe cánh, "thả bom".

Bẹt.

Một bãi phân chim trắng hếu rơi trúng đầu .

Hắc Sa cứng , đưa tay sờ lên đầu, gầm lên một tiếng: “Con chim c·hết tiệt !”

Hắn lao , biến hình thành con gấu đen như ở Sa Mạc Đen, đuổi theo con chim.

Chiêm chiếp!

Con chim ngũ sắc hoảng hồn bay vọt lên, kêu quàng quạc. Cứu mạng! Người biến thành gấu!

Tư Lãnh Nguyệt Hắc Sa biến hình, sang Tần Lưu Tây: “Đây là yêu?”

“Là Sơn Tinh, một tên ngốc thiếu dây thần kinh thông minh.” Tần Lưu Tây vẻ mặt ghét bỏ nhưng trong mắt ác cảm: “Nói ngốc là vì rõ ràng là Sơn Tinh, thể thiên biến vạn hóa, thế mà cứ cố chấp biến thành gấu. Muốn đuổi chim thì biến thành chim chứ? Ngu c·hết !”

Tư Lãnh Nguyệt thấy vụng về đuổi theo con chim, bật khúc khích: “Được ngươi mang theo bên , chắc hẳn cũng chỗ hơn .”

“Cái thì , chỉ là nhất thời nảy lòng tham thôi.” Tần Lưu Tây gượng, lảng sang chuyện khác: “Đừng về nữa. Dạo ngươi thế nào? Cha ngươi nửa năm nay ngươi đắm chìm tu tập Vu thuật.”

“Ngươi gặp cha ?”

“Ta ghé Thanh Lam Quan , ông còn ở đó, đạo tràng cho các ngươi mấy ngày .”

Tư Lãnh Nguyệt gật đầu: “Là ngày giỗ , năm nào cũng đạo tràng cho bà.” Nàng đưa một chén hoa cho Tần Lưu Tây. Trong chén, một đóa hoa và một quả táo đỏ bồng bềnh, cánh hoa nở bung, hương thơm nào ngạt, trông mắt.

Tần Lưu Tây nhận lấy, khen: “Trà thơm, càng .”

Tư Lãnh Nguyệt đỏ mặt, lườm nàng một cái.

Tần Lưu Tây nhấp một ngụm, hương hoa lưu trong miệng, ngọt ngào thanh mát, khỏi nheo mắt : “Ngon thật. Thảo nào cha ngươi nhờ khuyên nhủ ngươi, mau chóng tìm một nam nhân sinh đứa con. Người ưu tú như ngươi mà kế thừa thì lãng phí quá.”

Tư Lãnh Nguyệt dở dở : “Sao ngươi lôi chuyện ? Cha còn lấy chuyện phiền ngươi ?”

Tần Lưu Tây thở dài: “Tư thúc đúng là cha khai sáng nhất mà từng gặp. Ông quan trọng ngươi thành , miễn là tìm duy trì huyết mạch là , còn rủ lập tổ đội sinh con nữa chứ.”

“Hả?”

Tần Lưu Tây đặt chén xuống, bắt chước điệu bộ đau khổ thiết tha của Tư Đồ, kể y nguyên lời ông , sai một chữ.

Tư Lãnh Nguyệt đến ngặt nghẽo. là chuyện mà ông cha ngốc nghếch của nàng thể .

Đùa giỡn xong, trời ngả về chiều. Hai lên núi, bãi cỏ ven vách đá, đón gió núi, ngắm ráng chiều rực rỡ.

“Tây Tây, con nhất định thành sinh con ?” Tư Lãnh Nguyệt ôm gối mặt trời đỏ cam từ từ lặn xuống.

Tần Lưu Tây xếp bằng, cảm nhận linh khí đất trời nơi tộc địa Tư gia, trả lời: “Tất nhiên là , sẽ .”

Tư Lãnh Nguyệt đầu nàng: “Ngươi sẽ thành sẽ sinh con?”

“Đều . Ta định sẵn về già con cái, nhưng đồ mà, đồ nhi cũng là nhi (con).” Tần Lưu Tây tủm tỉm.

Tư Lãnh Nguyệt mím môi: “Vậy nếu ngươi là , ngươi sẽ thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-705-tu-gia-co-quang-hoang-that-tuyen-tu.html.]

“Tiểu Nguyệt, ngươi và giống . Ta ngôi vị hoàng đế để kế thừa, cũng huyết mạch độc nhất vô nhị, cho nên con cái cũng chẳng . ngươi là hy vọng duy nhất mà Tư gia dùng trăm năm để bảo vệ. Tiền nhân dùng m.á.u để kéo dài sự bảo vệ qua từng thế hệ, cho đến khi chỉ còn một mạch, trải qua trăm năm mới đổi lấy sự tái sinh. Họ thành trách nhiệm của họ. Và ngươi, cũng trách nhiệm của ngươi.”

Tần Lưu Tây nắm lấy tay nàng, siết nhẹ: “Trách nhiệm ngươi gánh vác khác với . Ngươi quyền tùy hứng theo ý , bởi vì ngươi gánh vác sự phát triển và vinh quang của cả tộc Tư gia, cùng sự kéo dài của huyết mạch. Thật thì trong lòng ngươi cũng hiểu, ngươi cơ hội lựa chọn, bởi vì Tư gia chỉ ngươi.”

Tư Lãnh Nguyệt nắm tay nàng: “Ta hiểu.”

“Ở vị trí nào thì mưu tính việc đó, ở cũng . Có thể sinh con mong của ngươi, nhưng Tiểu Nguyệt , đời mấy ai sống bừa bãi theo ý ? Rất nhiều thỏa hiệp thực tế. Kẻ bừa bãi phớt lờ tất cả là tiêu sái, mà là ích kỷ. Con ai cũng ích kỷ, hiểu, nhưng đôi khi chúng thể phớt lờ trách nhiệm gánh vác.”

“Ngươi là tộc trưởng, là huyết mạch duy nhất còn sót . Như cha ngươi , bất kể nam nữ, ngươi đều sinh một đứa con để nối dõi Tư gia.” Tần Lưu Tây : “Thực cũng chẳng gì to tát. Giống như cha ngươi , ‘ thận tâm’, chọn kẻ thông minh, quan trọng nhất là trai, sinh một đứa là xong. Bất kể là thành chỉ đơn thuần sinh con, tin với uy vọng của ngươi đều thể sắp xếp thỏa. Khi đứa trẻ đời, ngươi thể buông tay điều , dù là kinh doanh tu tập Vu thuật. Việc kéo dài huyết mạch cứ giao cho đời .”

Tư Lãnh Nguyệt đ.ấ.m nhẹ nàng một cái, đó sắc mặt trầm xuống: “Thực cần ngươi thuyết khách cho cha , cũng sắp xếp chuyện .”

Tần Lưu Tây sững sờ: “Sao ?”

“Trong kinh truyền tin đến, tháng Tám Thánh thượng ý định tuyển tú, giới hạn thương tịch (con nhà buôn bán). Nếu ngoài dự liệu, cũng sẽ nhận thánh chỉ.” Tư Lãnh Nguyệt sa sầm mặt.

“Sao thể? Ngươi là huyết mạch duy nhất của Tư gia, các đời chỉ kén rể, thể triệu cung?” Tần Lưu Tây nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tư Lãnh Nguyệt lạnh: “Hoàng thất chỉ lợi ích, quan tâm ngươi tuyệt hậu ? Mà tuyệt hậu đối với họ càng .”

“Bọn họ nhắm Tư gia?”

“Tư gia quặng, mà quốc khố đang thiếu tiền.”

Tần Lưu Tây phắt dậy, giọng lạnh băng: “Lão già khốn kiếp đó nếu dám động ngươi, sẽ khiến long tọa của như đinh, yên!”

Thứ gì chứ? Một lão già sắp xuống lỗ còn Tiểu Nguyệt mơn mởn nhà nàng cung hầu hạ? Nằm mơ!

Tư Lãnh Nguyệt cảm động, kéo tay nàng: “Đừng giận, hoàng gia sẽ như ý .”

Tần Lưu Tây: “Hoàng gia nhiều trò bẩn thỉu lắm.”

“Bẩn thỉu đến , chẳng lẽ ép một sắp c·hết cung?” Tư Lãnh Nguyệt : “Tin tức huyết chú giải trừ vẫn truyền ngoài. Cũng nên ốm một trận liệt giường, thuận thế ‘kéo dài huyết mạch’ thôi.”

“Ý ngươi là?”

“Bọn họ tham lam đến mấy, cũng thể bắt vác cái bụng bầu tham gia tuyển tú chứ?” Tư Lãnh Nguyệt nhạt: “Bỏ thêm một cái mỏ quặng nữa, là thể gạch tên khỏi danh sách .”

Tần Lưu Tây xong càng khó chịu. Như chẳng hoàng thất chiếm món hời lớn ?

Đây chính là hoàng quyền, thật ghê tởm!

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...