Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 692: Làm việc thiện phải lưu danh
Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:08:20
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái gọi là "rèn sắt khi còn nóng", Tần Lưu Tây nhân cơ hội dạy Hắc Sa thêm mấy pháp thuật. Thấy vận dụng thành thạo, trong mắt nàng hiện lên tia hài lòng.
Rốt cuộc cũng là Sơn Tinh, nuôi dưỡng từ tinh hoa của núi rừng, tự mang linh khí và thiên phú, thêm cơ duyên may mắn. Chỉ cần dẫn dắt đúng hướng, học hỏi nhanh.
Hắc Sa thì thấy tâm trạng phức tạp. Hắn Tần Lưu Tây: “Hóa tu hành đều pháp quyết, công pháp. Ta còn tưởng tu hành chỉ cần... ngủ như là .”
Tần Lưu Tây đen mặt: Ngươi đang khoe khoang đấy ?
“Ngay cả thời phong thần, phàm nhân tu tiên cũng đủ loại công pháp. Hiện tại linh khí thế gian tuy thiếu thốn, nhưng là gì. Vạn vật đều linh, ngươi cũng là một cái linh, Sơn Linh. Còn công pháp, chẳng đều lưu truyền từ xưa ? Chỉ là trải qua tang thương biến đổi, nhiều thứ thất truyền. Cho nên hiện tại còn tu tiên, cũng còn phong thần. Sinh lão bệnh t.ử luân hồi, đều thuận theo tự nhiên.”
Nói đến đây, Tần Lưu Tây chút hoảng hốt. Không Hủy La sẽ dùng phương pháp gì để thành Thần đây?
Nàng Hắc Sa, tiếp tục: “Phật Phật tu, Đạo gia Huyền môn cũng phương pháp tu hành riêng. Ngay cả phàm nhân, như các môn phái võ công giang hồ, cũng chiêu thức công pháp riêng, đều dựa sự dạy dỗ và tự lĩnh ngộ, từng bước tu luyện. Cho nên bất kể học cái gì, đều một khuôn mẫu. Chỉ cần công pháp đúng, sẽ ít công to. Nếu ngươi đủ giỏi, còn thể thêm ý tưởng của khuôn mẫu đó, sáng tạo con đường tu hành phù hợp với nhất. Đó gọi là biến thông.”
Hắc Sa hỏi: “Ngươi dạy như , tính là sư phụ của ?”
“Nằm mơ !” Tần Lưu Tây hừ khinh bỉ: “Ta đồ . Chỉ điểm ngươi vài cái thôi, tự học .”
(Nuôi đồ tốn tiền lắm đấy, ?)
Hắc Sa ngượng ngùng. Dù nàng nhận, nhưng dạy dỗ , cũng coi như là nửa thầy .
Tần Lưu Tây liếc xéo : “Thật sự là khi uống m.á.u của , tu vi của ngươi dấu hiệu tiến triển?”
Hắc Sa gật đầu: “Tuy tăng vọt, nhưng so với hơn nhiều. Truyền thuyết thịt xương của thế ngoại thể giúp trường sinh bất lão, tu vi tăng mạnh, xem là thật.”
Tần Lưu Tây cúi đầu hai bàn tay . Thật sự là ? Nàng từng .
“Ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để khác dò . Nếu , ngươi sẽ thành miếng mồi ngon đấy. Đừng đến thịt xương, chỉ cần xin tí huyết thôi cũng đủ phiền . Lúc đó ngươi xong đời.” Hắc Sa với vẻ mặt phức tạp.
Tần Lưu Tây "hừ" một tiếng: “Ta xem ai dám.” Nàng Hắc Sa, hỏi: “À đúng , ngươi ngày thường tu luyện cơ bản là dựa linh khí, mấy pháp thuật ngươi tự sáng tạo là nghĩ thế nào? Cái Phạn Cảnh đó, ngươi như , bên trong tiếng Phạn âm?”
Hắc Sa đáp: “Lúc tu luyện, thể thấy những tiếng Phạn âm đó. Ta thấy bực bội, khó chịu, nên luyện nó thành Phạn Cảnh (để tấn công khác). Có lợi hại ?”
Tần Lưu Tây quan sát kỹ . Hóa là như .
Lúc tu luyện thấy Phạn âm lọt tai... Nàng rũ mắt, trầm tư suy nghĩ.
“Về . Nhớ kỹ lời dặn, hóa hình thì giác ngộ của con , đừng dọa .” Tần Lưu Tây .
Hắc Sa "" một tiếng ngốc nghếch.
Ban đầu thấy khá phiền phức, nhưng nể tình nàng dạy dỗ , thôi thì thử xem .
Hai trở Phi Thường Đạo thì quá trưa. Quyền Cảnh đang đợi nàng.
“Thiếu quan chủ về. Hôm qua là Tết Đoan Ngọ mà ngài ở đây, chúng mang bánh chưng đến biếu, tiếc là lễ qua .” Quyền Cảnh .
Tần Lưu Tây : “Không . Người xuất gia chúng coi trọng ngày lễ tết lắm. Ngươi lòng . Mời nhã gian, châm cứu cho ngươi.”
Quyền Cảnh tạ ơn.
Vào nhã gian, Tần Lưu Tây thành thục châm kim. Lúc lưu kim, nàng : “Bọ cạp vàng bắt về .”
“Nhanh ?”
Quyền Cảnh vô cùng kinh ngạc và kích động, định cử động thì Tần Lưu Tây đè tay : “Lúc lưu kim đừng cử động, kẻo lệch huyệt. Ngươi cũng đừng vội mừng sớm, bọ cạp vàng độc hơn tưởng tượng nhiều.”
Quyền An bên cạnh hồn, vội hỏi: “Thiếu quan chủ, xin chỉ giáo?”
“Nói thế nhé. Độc Xích Diễm Kiến giống như lửa đốt, nhưng độc của bọ cạp vàng giống như Hóa Thi Thủy (nước tan x·ác c·hết), nó thậm chí thể ăn mòn cả cát đá.” Tần Lưu Tây : “Kịch độc như , nếu cẩn thận, ngươi sẽ c·hết.”
Dù chuẩn tâm lý, nhưng Quyền Cảnh và Quyền An vẫn tái mặt, môi trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-692-lam-viec-thien-phai-luu-danh.html.]
“Con bọ cạp độc đến thế?”
Tần Lưu Tây thầm nghĩ, độc vật ở nơi đó độc như , lẽ một phần là do linh khí ở đó đậm đặc hơn bên ngoài, nên bất kể là độc vật linh thảo, phẩm chất đều hơn hẳn.
“Đừng lo lắng. Đã độc tính của nó, đương nhiên sẽ để ngươi trúng độc bọ cạp vàng nguyên chất . Thuốc chắc chắn điều chế trung hòa bớt, nếu cơ thể ngươi chịu nổi?” Tần Lưu Tây trấn an.
Quyền Cảnh hít sâu một : “Ta tin tưởng thiếu quan chủ.”
“Ngoan lắm!”
Quyền Cảnh đỏ bừng tai: “?”
Cái giọng điệu dỗ trẻ con là thế nào?
Tần Lưu Tây châm cứu cho Đỗ Miện. Có linh quả hỗ trợ, hồi phục nhanh hơn hẳn, v·ết t·hương đang dần khép miệng, sinh cơ cũng đang tăng lên.
Chính Đỗ Miện cũng cảm nhận điều đó, với Tần Lưu Tây: “Chuyện quyên góp xây điện vàng cho quý quan, cho thương lượng . Chúng là ngoài nghề, xây cung điện thế nào, chỉ đành dùng cách thô tục nhất là quyên tiền dầu mè. Còn về nhân công xây dựng, nếu ngài cần, cũng thể cho tìm. Mong thiếu quan chủ lượng thứ.”
Tần Lưu Tây ha hả: “Ngươi lòng . tiền dầu mè cần đưa hết cho chúng . Ngươi nắm trong tay Tào Bang, chắc hẳn quan hệ rộng, thể giúp một việc ?”
“Ngài cứ .”
“Thanh Bình Quan mỗi năm đều việc thiện. Năm nay vùng đất Thục gặp t·ai n·ạn, phiền Đỗ bang chủ trích ba phần tiền dầu mè, đổi thành lương thực và d.ư.ợ.c liệu trị ôn dịch, dùng đường thủy của các ngươi chuyển đến đó, lấy danh nghĩa Thanh Bình Quan chúng từ thiện.”
Tần Lưu Tây tính toán, đó ở Thịnh Kinh quyên góp một phần, thêm phần nữa là đủ cứu tế cho vùng đất Thục .
Còn về chuyện " việc thiện cần lưu danh", nàng cần cái danh hão thanh cao đó. Đặc biệt là Thanh Bình Quan, cần tín đồ, cần hương khói. Có danh tiếng việc thiện thì tín ngưỡng mới lớn mạnh.
Hơn nữa, Thanh Bình Quan cũng tà giáo, thu hút tín đồ, truyền bá tư tưởng thì gì sai ?
Đợi Thanh Bình Quan phát dương quang đại, đồ trưởng thành, nàng thể yên tâm " yên dưỡng lão" .
Mọi việc đều thực tế, việc thiện là lưu danh!
Đỗ Miện : “Ta cứ tưởng xuất gia các ngài đều siêu phàm thoát tục, ngờ…”
“Cửa Không (Phật môn/Đạo môn) giữa thế tục, thực sự thoát tục ? Muốn thoát tục thật sự thì ẩn dật lánh đời, coi như thấy chuyện.” Tần Lưu Tây nhạt: “ rõ ràng, bất kể Phật môn Đạo môn, đều điều đó.”
Không những , đôi khi họ cũng tránh khỏi sự dung tục, còn phân chia giai cấp nữa là!
Mà đây chính là thế tục. Nàng bản lĩnh cao đến , cũng chỉ là một phàm nhân bằng xương bằng thịt giữa chúng sinh muôn nghìn mà thôi.
Thư Sách