Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 690: Lừa lão yêu bỏ trốn
Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:08:18
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dựa chỉ IQ hạn, Hắc Sa lão yêu Tần Lưu Tây như một tên buôn định b·ắt c·óc trẻ con, ngây ngốc cảnh giác đề phòng.
“Ta theo ngươi bao giờ?”
Tần Lưu Tây : “Sao ngươi ?”
“Tại ?” Nó điên mà theo tên sát thần , đang yên đang lành bá chủ ở đây sướng , tự nhiên tìm ngược?
“Từ khi tu linh trí từ ngọn núi , ngươi ở cái Sa Mạc Đen bao lâu ? Núi lở cũng cả ngàn năm, , ít nhất cũng ngàn năm nhỉ?” Tần Lưu Tây vẻ cao thâm: “Ngàn năm qua, ngươi cứ sống ở cái chỗ khỉ ho cò gáy , ngày qua ngày, năm qua năm khác, gì thú vị ?”
Hắc Sa lão yêu sững sờ: “Tu hành kể năm tháng, thế bình thường ?”
“Trời đất bao la, lòng mang đại đạo, tu hành ở mà chẳng là tu hành? quanh quẩn chỉ mỗi một mảnh trời , đối với tu hành cũng vô ích. Hoa cỏ ở đây thế nào, ngươi chán chứ? Mực nước ốc đảo lên xuống bao nhiêu , ngươi cũng chẳng buồn đếm nữa đúng ?”
Hắc Sa lão yêu trầm mặc. Sự thật đúng là như nàng , nhưng gì sai ? Nó vẫn luôn sống thế mà.
Trong mắt Tần Lưu Tây lóe lên tia tinh quái: “Tu hành mà, khắp nơi ngắm trời đất, đạo tâm mới rộng mở chứ? Ngươi cứ ru rú ở đây 'đóng cửa xe', thấy cô đơn ? Bế quan cũng lúc xuất quan chứ. Ngươi bế quan ngàn năm , nên ngoài dạo thôi.”
Hắc Sa lão yêu phản bác: “Sa Mạc Đen chỉ , còn khối linh vật khác.”
“ ở đây con gấu nào khác đúng ?”
Hắc Sa lão yêu: “…”
Cái ... đúng là .
“Bên ngoài Sa Mạc Đen thì đấy. Gấu cái lông mượt bóng loáng, trắng đen, con nào con nấy dáng chuẩn, mặt xinh.” Tần Lưu Tây gian xảo: “Nếu thấy hợp mắt thì song tu một cái, chẳng sướng hơn là cô đơn lẻ loi trong cái động đá lạnh lẽo ?”
Hắc Sa lão yêu mà chảy cả nước miếng, hiếm khi lộ vẻ khao khát và e thẹn: “Thật sự như ngươi hả?”
“Ta lừa ngươi gì?”
Ba con quỷ ngoài cửa động than thầm: Lợi hại thật! Để dụ dỗ lão yêu theo, đến cả 'mai mối' cũng lôi dùng.
“Ngươi nghĩ cho kỹ . Cơ hội ngoài mở mang tầm mắt nhiều . Qua cái thôn là còn cái quán nữa. Đi một chuyến dễ, nhưng về lúc nào chẳng ? Nếu ngoài thấy thoải mái, thì về đây bế quan tiếp. Ngươi , cái sa mạc biến mất ? Ngươi chẳng bảo nơi chỉ , thì nó vẫn mãi ở đó thôi.”
Hắc Sa lão yêu bắt đầu d.a.o động. Nàng cũng lý.
Thấy lộ vẻ khao khát, Tần Lưu Tây tiếp tục "thổi gió": “Còn nữa, ngàn năm qua , ngươi cũng nên xem thế gian đổi thế nào chứ. Ếch đáy giếng thì gì , chẳng khác nào tù.”
Hắc Sa lão yêu suýt chút nữa buột miệng " ", nhưng thấy đôi mắt giảo hoạt của Tần Lưu Tây, lời đến miệng nuốt xuống.
“Ngươi ngoài gì, là gì cho ngươi?” Hắc Sa lão yêu cảnh giác hỏi.
Tần Lưu Tây chống cằm, im lặng một lúc lâu mới : “ nhỉ, cần ngươi ngoài gì , cũng chẳng gì ở ngươi. Thôi, ngươi thích thì , đây.”
Hắc Sa lão yêu: “?”
Không chứ! Vừa ngươi còn thao thao bất tuyệt dụ dỗ , tự dưng đổi ý nhanh thế?
Thấy Tần Lưu Tây sắp khỏi cửa động, Hắc Sa lão yêu cuống lên. Người thế nào là cho bậc thang để xuống ?
“Muốn theo ngươi cũng , nhưng ngươi đáp ứng một điều kiện.” Hắc Sa lão yêu gọi với theo.
Tần Lưu Tây : “Điều kiện gì?”
“Cho một ngụm m.á.u của ngươi.”
“?”
Hắc Sa lão yêu hai mắt sáng rực: “Đạo Quả ngươi trộm , chắc chắn ngươi sẽ trả cho . Ngươi dùng Nghiệp Hỏa nướng , tu vi tụt giảm, giờ mất Đạo Quả, 'thiếu máu' trầm trọng. Ngươi cho một ngụm máu, sẽ theo ngươi.”
Tần Lưu Tây lạnh: “Lão t.ử mang ngươi mở mang tầm mắt, ngươi uống m.á.u lão tử? Đừng gấu nữa, sói mắt trắng (kẻ vô ơn) hợp với ngươi hơn đấy!”
“Ầy, chỉ một chút m.á.u thôi mà.” Nó đòi hỏi nhiều .
Tần Lưu Tây nghi ngờ: “Tại ngươi m.á.u của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-690-lua-lao-yeu-bo-tron.html.]
Hắc Sa lão yêu đáp: “Ngươi mang công đức, là thế ngoại. Cho một chút máu, chắc chắn thể tăng tiến tu vi, đến gần đại đạo hơn.”
“Ai với ngươi m.á.u của thế ngoại thể tăng tu vi?” Sao nàng nhỉ?
Hắc Sa lão yêu ngạo kiều : “Ta là Sơn Tinh mà. Thực tu luyện bao nhiêu năm mới thành tinh, chính cũng , nhưng chắc chắn từng qua thuyết pháp . Mùi vị của ngươi thơm ngọt thế , tinh quái nào mà chẳng thèm? Giống như mấy vị cao tăng đắc đạo, thịt của họ còn giúp tinh quái trường sinh bất lão, pháp lực tăng mạnh, đạo lý cũng tương tự thôi.” Hắn đầy ác ý: “Ngươi cũng đừng để mấy con đại yêu đại năng điểm , nếu , xương cốt ngươi cũng chẳng còn .”
Lúc , nó tỏ ngốc chút nào, còn chút khôn vặt.
“Kẻ nào tìm c·hết thì cứ thử xem.” Tần Lưu Tây ý niệm động, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.
Tim Hắc Sa lão yêu thót , lùi về vài bước: “Ngươi đừng qua đây!”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng: “Một ngụm m.á.u là thể nào. Ta là con gái nhà lành, cơ thể yếu ớt, tinh huyết quý giá nhất.”
“Ngươi cơ thể yếu ớt? Đây đúng là chuyện nhất trong ngàn năm qua…” Hắc Sa lão yêu ngặt nghẽo, chợt khựng : “Hả? Ngươi gì? Ngươi là con gái?”
Trông giống lắm.
Tần Lưu Tây trừng mắt, ưỡn n.g.ự.c (dù phẳng): “Ngực phẳng cũng là ngực!”
Hắc Sa lão yêu che mắt: “Thật sự là con gái ?”
Tần Lưu Tây lười đôi co với , xoay định .
“Vậy thì một giọt! Một giọt thôi cũng !” Hắc Sa lão yêu vội: “Thực cũng chỉ thử xem thuyết pháp đó là thật giả thôi. Nếu ngươi thích mấy thứ , cứ lấy cũng .”
Tần Lưu Tây phắt , mặt mày rạng rỡ: “Thế thì ngại quá!”
Nói là ngại, nhưng chân nàng bước nhanh trong động phủ: “Thịnh tình thể chối từ, khách khí nhé! Ngươi đúng là một chủ nhà .”
Hắc Sa lão yêu nàng vơ vét từng món đồ mà tích cóp bao năm bỏ túi, vẻ mặt một lời khó hết.
Hình như nó phạm sai lầm ngớ ngẩn ?
Khi Tần Lưu Tây vác cái tay nải căng phồng khỏi động phủ, theo là Hắc Sa lão yêu lẽo đẽo như cái đuôi, ba con quỷ đồng loạt lùi , ánh mắt Tần Lưu Tây đầy kính nể.
Thư Sách
Đây mới thực sự là cao nhân a!
Đầu tiên là dùng vũ lực trấn áp, đó dùng mồm mép lừa dối, tiếp đến là "lấy lùi tiến", cuối cùng thuận nước đẩy thuyền, vui vẻ rước cả yêu quái lẫn bảo vật về nhà.
Chiêu , quá hảo!
Tần Lưu Tây lấy những thứ cần thiết, thỏa mãn thi triển thuật xé rách gian. Trước khi bước âm lộ, nàng cúi đầu mặt đất nơi linh khí trào dâng, trầm tư một chút, dẫn ba con quỷ và Hắc Sa lão yêu âm lộ, biến mất.
Sau khi họ , mặt cát dường như gì đó chuyển động, nhưng nhanh trở về yên tĩnh, phảng phất như ngàn năm qua từng gì đổi.
Tuy nhiên, một cơn gió thổi qua, cát mịn xoay tròn nhẹ nhàng, hình thành một hình đạo phù, gió thổi tan.