Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 688: Ép ta quá là ta cướp luôn hang ổ đấy!

Cập nhật lúc: 2025-11-21 03:08:16
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một con gấu mù phun băng đao từ miệng, điều khiến Tần Lưu Tây cảm thấy vô cùng khó chịu và phản khoa học.

Quả là phạm quy!

Dù trong lòng chê bai, nhưng động tác né tránh của Tần Lưu Tây hề chậm trễ. Nàng còn tiện tay vẽ vài đạo "Hỏa Phù" .

Lửa đốt băng, gì sai cả.

Hắc Sa lão yêu thấy nàng phản kích như càng thêm táo bạo. Tên nhân loại xảo trá đáng ghét ! Hắn định hút nước, Tần Lưu Tây lùi về cách an , hỏi: “Ngươi mang cái bộ dạng gấu, tại hút nước hóa băng?”

Hắc Sa lão yêu đắc ý: “Tự nhiên là tuyệt chiêu do tự sáng tạo, là pháp lực biến thành.”

“Cũng lợi hại đấy.”

“Đó là đương nhiên... Khoan ! Tên tiểu nhân xảo trá nhà ngươi, đừng hòng đ.á.n.h lạc hướng lão t.ử nữa! Xem sự lợi hại của lão t.ử đây!”

Hắc Sa lão yêu hừ lạnh. Thấy băng đao Tần Lưu Tây dễ dàng hóa giải, đôi mắt đen của đỏ lên. Hắn gì nhiều, nhưng trời đất bỗng tối sầm , cuồng phong gào thét, cát vàng cuồn cuộn bốc lên che khuất bầu trời.

Pháp thuật thi triển, bầu trời vốn âm u càng thêm đen kịt, thấy ánh mặt trời.

Sắc mặt Tần Lưu Tây ngưng trọng, đôi mắt nheo . Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cát rít gào. Nàng đầu , thấy một cơn lốc xoáy cát nhỏ hình thành từ lúc nào cuốn tới bên . Cát chân nàng đang sụt lún nhanh chóng.

Đây là bản lĩnh thật sự của Hắc Sa lão yêu ?

Tần Lưu Tây lăn một vòng đất, lăn về phía mặt cát bằng phẳng, thoát khỏi vùng cát lún. lăn xong, nàng rơi thẳng xuống một cái hang sâu thăm thẳm.

Nơi lốc xoáy cát, cũng cát lún, nhưng vang lên từng trận tiếng quỷ sói gào, tiếng nức nở thê lương, tiếng rít chói tai, khiến lòng sinh lệ khí.

Tần Lưu Tây nhíu mày. Tiếng quỷ sói gào và tiếng Phạn âm nức nở đan xen , âm thanh ngày càng lớn, khiến đầu nàng đau như búa bổ. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một sự táo bạo và tức giận.

Muốn hủy diệt tất cả!

Ý niệm khởi, đầu ngón tay nàng lóe lên tia lửa.

Không tùy tiện đùa với lửa!

Lời khuyên của Xích Nguyên lão đạo và lão hòa thượng chùa Vô Tướng như dòng suối mát dội tâm trí nàng, dập tắt ý niệm nhen nhóm.

Tần Lưu Tây mở mắt, hai tay kết ấn, miệng niệm Kim Quang Thần Chú. Những câu đạo kinh như bọc trong kim quang, bay lượn ngoài.

Tiếng quỷ sói gào dần tắt. Sự táo bạo trong lòng cũng dần bình .

Hắc Sa lão yêu kinh ngạc cảnh . Người thế mà chống đỡ "Phạn Cảnh" do pháp lực của biến ảo .

Vào Phạn Cảnh , nếu tâm chí kiên định, dễ lạc lối, sinh tâm ma, tâm ma khống chế, trở thành con rối mặc điều khiển, thậm chí tự tổn thương chính .

Tần Lưu Tây rõ ràng cũng khoảnh khắc lạc, nhưng tâm ma kịp nảy sinh, nàng bình tĩnh , còn dùng Kim Quang Thần Chú phá cảnh.

Hắc Sa lão yêu chút thích thú. Quả nhiên là mang công đức, tính khiêu chiến.

Phạn Cảnh vỡ, liền phóng một nắm băng đao về phía Tần Lưu Tây đang phòng .

Tần Lưu Tây trừng mắt, một tay bắt lấy băng đao, ngẩng đầu Hắc Sa lão yêu: “Đủ ! Ta cũng giới hạn đấy!”

Không đả thương là vì nể tình là Sơn Tinh tu thành, nhưng nếu thấy nàng dễ bắt nạt, thì đừng trách nàng tung đại chiêu.

Hắc Sa lão yêu thấy ánh mắt đó, đột nhiên chút sợ hãi. nhanh tự phỉ nhổ . Chỉ là một cái thể nhỏ bé, đủ cho đập một chưởng, sợ cái gì?

Hắn đẩy băng đao về phía , nhưng nó nhúc nhích.

Sao thể?

“Ta nữa, tu linh trí dễ, đừng ép .” Đáy mắt Tần Lưu Tây từ lúc nào đỏ lên, như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Tay nàng nắm chặt băng đao, vì dùng sức quá mạnh nên m.á.u chảy ròng ròng.

Hắc Sa lão yêu ngửi thấy mùi m.á.u ngọt ngào, sững sờ trong giây lát. Máu ... Hắn Tần Lưu Tây, ánh mắt đầy kinh ngạc: “Ngươi... ngươi thế ngoại ( tu hành ẩn dật/ nguồn gốc đặc biệt)?”

Thứ gì?

Tần Lưu Tây trầm mặt: “Buông tay! Nếu khách khí.”

Hắc Sa lão yêu khơi dậy tính hiếu thắng, ha hả: “Ép ngươi thì ? Gia gia xem ngươi khách khí thế nào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-688-ep-ta-qua-la-ta-cuop-luon-hang-o-day.html.]

Khóe miệng Tần Lưu Tây nhếch lên một nụ tà mị: “Ép thì…”

Phóng hỏa!

Oanh!

Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ tay nàng, men theo băng đao cuốn lên. Băng đao tan chảy trong nháy mắt, còn ngọn lửa thì lan sang bộ lông của Hắc Sa lão yêu.

“Á á á!”

Hắc Sa lão yêu đau đớn gào thét, lập tức nhảy xuống ốc đảo.

Bùm! Một tiếng vang lớn, nước trong ốc đảo tràn cả lên bờ.

Đêm xuống, Sa Mạc Đen lạnh lẽo.

Hắc Sa lão yêu xổm bên đống lửa, sụt sùi , vuốt ve thể trụi lủi của , oán hận Tần Lưu Tây.

“Không phục ?” Tần Lưu Tây lật con cá nướng. (Đừng hỏi cá ở , hỏi tức là do Hắc Sa lão yêu nhảy xuống hồ c·hết nổi lên).

Hắc Sa lão yêu dịch xa vài bước: “Ngươi bộ lông quan trọng thế nào với một con gấu ? Ta nuôi bộ lông bóng mượt, mỗi sợi cứng như tên nhọn, còn lớp vảy cứng như tê tê, đao thương bất nhập. Thế mà ngươi đốt sạch!”

Quan trọng nhất là, đốt lông thì thôi , ngọn lửa đó còn thiêu đốt cả linh hồn . Bây giờ tu vi của thụt lùi !

Hu hu, T.ử Kim Đạo Quả trộm, lông đốt sạch, tu vi thụt lùi, còn mất máu!

Thư Sách

Nghĩ đến đây, .

“Đó là do ngươi ép ! Ta cảnh cáo mấy !” Tần Lưu Tây lạnh: “Ngươi đập lưng khiến hộc máu, băng đao của ngươi chảy m.á.u tay. Đốt trụi lông của ngươi thì tính là cái gì?”

Nàng bao giờ chịu thiệt thòi thế !

“Là ngươi trộm Đạo Quả của !”

“Đó là của ngươi ? Trời đất từ thuở khai thiên lập địa, thiên tài địa bảo đều là trời sinh trời nuôi. Khi nào tên ngươi, tay ngươi thì tính là của ngươi? Nếu ở trong tay ngươi mà vẫn mọc giữa trời đất, thì ai bản lĩnh đó lấy!”

Hắc Sa lão yêu tức nghẹn: “Ta canh giữ nó ba trăm năm mới đợi nó chín, là của ? Đây là địa bàn của !”

“Ồ, giờ là địa bàn của !”

Hắc Sa lão yêu: “?”

Cái quái gì? Sau khi mất máu, mất luôn cả hang ổ ?

“Ta đ.á.n.h thắng ngươi, nên đây là địa bàn của . Không phục thì đốt ngươi thêm nữa!” Tần Lưu Tây hừ : “ ngươi nghĩ cho kỹ, lửa của là Nghiệp Hỏa, thể thiêu đốt vạn vật và tội nghiệt. Vừa nếu nương tay, ngươi thành tro bụi từ lâu , gì còn đây cãi lý với ?”

(Ta cãi lý, rõ ràng là ngươi cãi cùn!)

Hắc Sa lão yêu liếc xéo nàng: “Trên ngươi Nghiệp Hỏa? Nghiệp Hỏa chẳng chỉ ở địa phủ ? Chẳng lẽ ngươi còn trộm cả địa phủ?”

Tần Lưu Tây biểu cảm kinh hoàng và thể tin nổi của , nhe răng : “ đấy, đến địa phủ còn dám trộm, ngươi xem sợ ?”

(Trộm cả địa phủ mà vẫn còn sống nhăn răng, đừng mà kiêu ngạo quá!)

Hắc Sa lão yêu dịch xa thêm vài bước. Hắn tin .

Tần Lưu Tây: “…”

Con sơn tinh ngốc nghếch lúc tu hành quên tu bổ não ?

 

 

 

 

 

 

 

Loading...