Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 682: Tạo nghiệp thì phải trả

Cập nhật lúc: 2025-11-21 00:31:07
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe lời thú tội của Chương Hoa, Văn Cẩm Thư và cha nàng như sét đ.á.n.h ngang tai.

Hóa tất cả đều là sự thật.

Một kẻ lòng lang sói như thể giả vờ thanh cao, nho nhã, thậm chí còn đóng vai kẻ yếu gia tộc ruồng bỏ suốt bao nhiêu năm. Thật quá đáng sợ!

Trước mắt Văn Cẩm Thư tối sầm, lảo đảo, cảm giác như trời đất sụp đổ.

Đêm khuya thanh vắng, khi bên cạnh nàng, kẻ suy nghĩ những gì? Có bao giờ tính toán thế nào để g·iết nàng ?

Nàng nổi hết da gà, dày cuộn lên chực nôn.

“Nương tử, cha! Các mau gọi ! Cứu con với! Vanh Nhi bọn nhỏ thể cha!” Chương Hoa bò đến chân họ, van xin t.h.ả.m thiết.

Sắc mặt Văn Phủ Lâm xanh mét. Có một cha như mới là vết nhơ cả đời của Vanh Nhi. Thà để c·hết quách cho xong, một mạng đổi một mạng, ân oán chấm dứt.

Ý nghĩ tàn nhẫn nảy , chính Văn Phủ Lâm cũng giật hoảng sợ, vội niệm "tội , tội ". ngay đó, ông khổ.

Ông tự nhận , trải đời sương gió, nhầm kẻ . Không chỉ coi là môn sinh đắc ý , còn gả con gái rượu cho . Hóa chỉ là một tên ngụy quân t.ử khoác da dê.

Đây tính là "đánh nhạn quanh năm nhạn mổ mắt" ?

Văn Phủ Lâm con gái mặt cắt còn giọt m.á.u đang chịu đả kích nặng nề, lòng đau như cắt. Ông đúng là già mắt mờ, còn hại cả đời con gái.

“Nương tử...” Chương Hoa giơ tay định nắm lấy váy Văn Cẩm Thư.

Văn Cẩm Thư cúi đầu. Khuôn mặt phong độ nho nhã giờ đây trong mắt nàng trở nên gớm ghiếc đến tột cùng.

Khi thấy tấm lưng đẫm m.á.u của , lớp áo trong dường như thứ gì đó đang đóng mở gặm nhấm, lông tóc nàng dựng . Nàng thét lên một tiếng, giật mạnh váy , bỏ chạy ngoài.

Ọe...

Nàng gốc cây nôn thốc nôn tháo, mềm nhũn trượt xuống cây.

Văn Phủ Lâm gọi một tiếng "Cẩm Thư", trừng mắt Chương Hoa: “Ngươi thật đúng là... Người ngươi cần sám hối chúng , mà là mộ đích ngươi, và cả đích mẫu ngươi nữa. Hắn coi ngươi là , tiếc đỡ đao cho ngươi, mà ngươi nhân cơ hội g·iết . Ngươi đây gọi là vong ân phụ nghĩa, mà là lòng lang sói!”

“Cha, con sai ! Nể tình em Vanh Nhi, ngài giúp con với! Con đau quá!” Chương Hoa nước mắt nước mũi giàn giụa, còn dáng vẻ sách tài hoa .

Văn Phủ Lâm hung hăng lườm một cái: “Chờ đấy cho !”

Ông ngoài, nhóm Nhan Kỳ Sơn xa . Cái già còn hạ cầu .

là tạo nghiệp mà!

“Cha, ngài định cầu xin vị thiếu quan chủ cứu ?” Văn Cẩm Thư bệt gốc cây, còn chút hình tượng tiểu thư khuê các nào, cả thất thần lạc phách.

Văn Phủ Lâm thở dài: “Nếu thì ?”

“Hắn g·iết đích , mà đỡ đao cho !” Nước mắt Văn Cẩm Thư tuôn rơi như đê vỡ.

Người chồng mà nàng ngỡ là khiêm tốn, hiền lành, hóa tâm địa độc ác như . Hắn xứng đáng sống?

“Bất kể thế nào, mắt cứ giải quyết chuyện . Nếu Vanh Nhi bọn nhỏ ?” Văn Phủ Lâm là vì nể mặt hai đứa cháu ngoại. “Chuyện thế nào, chúng sẽ tính .”

Văn Cẩm Thư tiếng gào thét t.h.ả.m thiết bên trong, mặt xám như tro tàn.

Sau ư? Bọn họ đều thể như nữa .

Ở phía ngoài, Nhan Kỳ Sơn đang lải nhải kể bạn với Tần Lưu Tây: “Văn Phủ Lâm chính là một lão hủ nho chua loét, loại giả thanh cao . Câu ‘T.ử bất ngữ quái lực loạn thần’ khắc sâu xương tủy , tính tình , ngài đừng chấp nhặt với lão già đó, đáng .”

Tần Lưu Tây liếc xéo ông: “Lão hữu của ông mà ông lưng thế , sẽ nghĩ nhỉ?”

“Ta , sự thật đấy chứ! Rõ rành rành đấy còn khăng khăng là bệnh nan y? Phì! Ai mắc bệnh nan y mà mọc cái mặt thế ? Kẻ ngốc cũng bình thường. Hắn chỉ là sĩ diện hão, cố chấp thôi.” Nhan Kỳ Sơn thở dài: “Thôi, lời khó khuyên kẻ c·hết. Chúng thôi, tên đó cũng chẳng đáng để ngài cứu.”

“Không cần vội. Ta chuyên trị các loại mạnh miệng, chờ một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-682-tao-nghiep-thi-phai-tra.html.]

Nhan Kỳ Sơn: “?”

Rất nhanh, ông thấy tiếng bước chân chạy vội vã. Quay đầu , thấy một gã sai vặt đang hớt hải chạy tới, thấy họ thì mắt sáng rực lên.

“Lão ! Xin dừng bước!”

Nhan Kỳ Sơn nheo mắt.

Lát , Văn Phủ Lâm xuất hiện trong tầm mắt. Nhan Kỳ Sơn kìm hừ một tiếng.

Văn Phủ Lâm thấy họ vẫn ở cửa thì thở phào nhẹ nhõm. Ông nhanh tới, đợi Nhan Kỳ Sơn mở miệng, gạt phắt bạn , với Tần Lưu Tây: “Thiếu quan chủ, lão hủ mắt thấy Thái Sơn. Mong thiếu quan chủ đừng chấp nhặt với tiểu lão nhân, tha thứ cho sự thất lễ .”

Nhan Kỳ Sơn đẩy lảo đảo, suýt ngã, may gã sai vặt đỡ lấy. Ông tức tối : “Ái chà, Văn sơn trưởng nhà chắc quỷ nhập , thế mà xin thiếu quan chủ cơ đấy.”

Văn Phủ Lâm trừng mắt: “Ngươi bớt vài câu ! Quay về tặng ngươi hũ Lão Ban Chương trân quý bấy lâu nay, ?”

Tần Lưu Tây cũng cao, chỉ một câu: “Hắn khai ?”

Văn Phủ Lâm thở dài, giọng mệt mỏi và tủi hổ: “Gia môn bất hạnh.”

Nhan Kỳ Sơn vốn định mỉa mai thêm vài câu, nhưng thấy bạn già chỉ trong chốc lát mà như già cả chục tuổi, đành nuốt lời trong.

Thôi, lát nữa lấy hết đồ của lão bù đắp . Ai bảo lão mạnh miệng.

Văn Phủ Lâm mời Tần Lưu Tây trở Văn phủ, kể chuyện Chương Hoa thú nhận. Tần Lưu Tây ngạc nhiên lắm, nhưng Nhan Kỳ Sơn thì nhảy dựng lên.

Thư Sách

“Thế gian kẻ lòng lang sói như ? Năm đó mới mấy tuổi? Sáu bảy tuổi chứ mấy, mà tàn nhẫn đến thế!”

Văn Phủ Lâm mím môi. Ai chứ.

Mới sáu bảy tuổi đầu vì ghen tị mà g·iết c·hết trai bảo vệ , sợ nửa đêm quỷ gõ cửa ?

Đáng sợ nhất là, chuyện tày đình như ở độ tuổi đó, đáng lẽ chột , sợ hãi. giấu nhẹm cảm xúc thật, để lộ chút sơ hở nào, an phận lớn lên, còn đỗ đạt thành tài.

Chương Hoa một trái tim sắt đá, cực giỏi nhẫn nhịn và ngụy trang. Nếu cái nhọt độc đột nhiên phát tác, bí mật sẽ theo xuống mồ ?

Văn Phủ Lâm nghĩ đến đây mà lòng nặng trĩu.

Người như , rốt cuộc là một mối họa, thể giữ Văn gia. Nếu danh dự thư hương thế gia của Văn gia sẽ hủy hoại trong chốc lát. Ông và Cẩm Thư còn mặt mũi nào mà dạy học nữa?

Lưng Văn Phủ Lâm còng xuống thêm một chút.

Nhan Kỳ Sơn thấy bạn im lặng, trầm giọng : “Lão Văn, chuyện dứt khoát, nếu sẽ càng rắc rối. Ông suy nghĩ kỹ, vì Cẩm nha đầu thì cũng vì hai đứa cháu ngoại.”

Văn Phủ Lâm khựng , yết hầu chuyển động.

Ông Tần Lưu Tây, câu " chữa nữa" cứ nghẹn ở cổ họng, mãi .

Tần Lưu Tây lên tiếng: “Ta là vì đứa trẻ đó.”

Nàng căn nhà để cứu Chương Hoa, mà là vì vong hồn tan của Chương Triết (đích của Chương Hoa).

Còn về sự sống c·hết của Chương Hoa, dù c·hết, cũng rõ chân tướng . Đây là nghiệp gây , trả.

 

 

 

 

 

 

Loading...