Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 678: Thiếu quan chủ lén lút lại hèn mọn?
Cập nhật lúc: 2025-11-20 05:41:24
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Bá suy đoán của Tần Lưu Tây cho kinh hãi. Ác Phật thành Thần, chuyện quá sức tưởng tượng!
Hắn Tần Lưu Tây, hỏi: “Có khi nào chúng đoán sai ?”
“Ta cũng mong là đoán sai. ngươi thử đặt vị trí của xem. Bị giam cầm mấy ngàn năm, vất vả lắm mới trốn thoát , liệu cam tâm bắt giam tiếp ? Thực , đây cũng chỉ nghĩ ngoài sẽ hại nhân gian, nhưng giờ xem , tầm của vẫn còn hạn hẹp.”
Tần Lưu Tây mặt hồ Lục Hồ phẳng lặng. Đột nhiên, mặt hồ gợn sóng. Gió nổi lên.
Phong Bá thể cãi . Nếu là , cam tâm ? Chắc chắn là .
“Muốn thế nào mới thể thành Thần?” Phong Bá lẩm bẩm.
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Ta cũng . hiện giờ ngươi là Bán Thần, dựa cái gì? Những Sơn Thần khác tồn tại , dựa cái gì? Là tín ngưỡng. Đây là thứ thể thiếu.”
“Tín ngưỡng?”
“Không sai, tín ngưỡng. Chỉ cần tin, sẽ tín ngưỡng.” Tần Lưu Tây khoanh tay , ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng.
“Kể cả , là tà tu, cùng lắm cũng chỉ thành Tà Thần thôi chứ?”
Tần Lưu Tây thở nhẹ: “Tín ngưỡng là thứ huyền diệu. Chỉ cần nó, ngươi sẽ sức mạnh. Ta tin ngươi hiểu rõ điều nhất. Cho dù là Tà Thần, chỉ cần tin, thể tồn tại.”
Phong Bá cúi đầu . là như . Càng nhiều tế bái, thành tâm cung phụng, tín lực sẽ liên tục bồi bổ cho .
“Bất kể thế nào, cũng tìm hiểu thêm về sử sách viễn cổ. Hắn đối với chúng là một lão yêu quái, nhiều hơn chúng nhiều. Nếu hại, thì chỉ còn cách phá hủy cơ hội thành Thần của .”
“Lỡ như chỉ là giãy giụa vô ích thì ? Ngươi cũng là lão yêu quái mấy ngàn năm .”
Tần Lưu Tây lườm : “Đề cao chí khí khác, diệt uy phong . Ngươi còn xứng Bán Thần ?”
“Ta là Bán Thần ‘dã chiến’ (tự phát), thần lực đủ mà.” Phong Bá ngượng ngùng.
“Vậy thì tu! Người tu , ngươi tu ? Nỗ lực tu hành, ép đường cùng!”
Phong Bá: “?” Có thể tiếng ?
Hắn Tần Lưu Tây: “Nói thật lòng, nếu ngăn thành Thần, thì ?”
Tần Lưu Tây chằm chằm : “Nếu ngăn , sẽ... Thí Thần (G.i.ế.c Thần)!”
Gặp Thần sát Thần, gặp Phật g·iết Phật. Bất kể là ai, thoải mái, thì đừng hòng sống yên .
Đồng t.ử Phong Bá co .
“Là thiếu quan chủ ?”
Phía truyền đến tiếng gọi. Tần Lưu Tây , thấy Nhan Kỳ Sơn đang ngó nghiêng cách đó xa. Thấy nàng, ông mặt mày hớn hở chạy tới: “A, chỉ định đến xem thử, ngờ đúng là ngài thật!”
Tần Lưu Tây kéo ông kẻo ngã xuống hồ, hỏi: “Sao ông ở đây?”
Nhan Kỳ Sơn tủm tỉm: “A Đại ( bán hàng rong) một kẻ lén la lén lút, ... hèn mọn cứ lảng vảng miếu thần. Ta miêu tả thấy giống ngài, nên rảnh rỗi chạy xem thử, ai ngờ đoán trúng phóc.”
Tần Lưu Tây: “?”
Nàng tên A Đại đang trợn mắt há hốc mồm , khóe môi nhếch lên một nụ nguy hiểm. Ta lén lút? Ta hèn mọn?
Còn lão Nhan, lão già , ông đắc tội đấy!
Nhan Kỳ Sơn hề lỡ lời, quanh quất chen đến bên cạnh nàng, thì thầm: “Ngài đến đây gì? Ngồi ở đây, là đang chuyện với lão tổ tông nhà ? Lão tổ tông... ngài ở đây ?”
Thư Sách
“Ừ, ông đẩy đấy.” Tần Lưu Tây lạnh lùng đáp.
Gì cơ?
Nhan Kỳ Sơn hoảng hồn, vội lùi hai bước, chắp tay vái lia lịa: “Kỳ Sơn đại nghịch bất đạo, xin lão tổ tông chớ trách tội!”
“Ông lùi giẫm lên chân ngài kìa. Ngài đang mắng ông là con cháu bất hiếu đấy.”
Chân Nhan Kỳ Sơn cứng đờ, lùi , tiến xong, vẻ mặt kinh hoàng.
Không thấy đúng là khổ thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-678-thieu-quan-chu-len-lut-lai-hen-mon.html.]
Phong Bá lắc đầu: “Cũng là một ông già , ngươi đừng trêu chọc nữa.”
Tần Lưu Tây hừ lạnh khó chịu, chằm chằm Nhan Kỳ Sơn: “Hắn mắng hèn mọn, trêu chọc một chút thì ?”
Nhan Kỳ Sơn ngớ . Ta mắng nàng bao giờ? Ta nào dám to gan lớn mật thế, sợ nàng cho 'âm lộ' nữa ?
Rất nhanh, ông nhận mấu chốt, vỗ đùi cái đét: C.h.ế.t cha, lỡ lời!
Ông vội chắp tay tạ : “Là lỡ lời, xin thiếu quan chủ thứ !”
Ông sang lườm A Đại. Thiếu quan chủ phong thái như trăng sáng gió thanh, chỗ nào hèn mọn? Chỉ mắt ngươi mù!
Tần Lưu Tây : “Được , cũng gặp , đây.”
Nhan Kỳ Sơn nàng sắp , vội túm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng: “Khoan khoan, đừng vội ! Ngài đến thì cũng định Li Thành một chuyến, may quá gặp ở đây.”
“Có chuyện gì?”
Nhan Kỳ Sơn kể: “Là thế , con rể của một lão hữu (bạn già) của mắc bệnh nan y, chữa mãi khỏi. Ta định cùng ông đến Li Thành tìm ngài, ai ngờ ngài đến đây. Lão hữu của đúng là gặp may.”
“Bệnh gì?”
“Nghe là lưng mọc mụn nhọt gì đó, phát tác dữ dội, uống bao nhiêu t.h.u.ố.c cũng đỡ.”
Tần Lưu Tây do dự một chút, : “Nể mặt Phong Bá, đến đây thì xem thử .”
Nàng sang Phong Bá: “Chuyện chúng để tâm hơn. Cả hai cùng tra cứu kinh sách xem tìm cách gì , báo cho .”
Phong Bá gật đầu.
“Vậy .” Tần Lưu Tây bảo Nhan Kỳ Sơn: “Dẫn đường .”
Nhan Kỳ Sơn vái về hướng Phong Bá: “Lão tổ tông, ngày mai con đến tế bái.” Rồi vội vàng chạy theo Tần Lưu Tây, sai gã sai vặt chạy báo tin.
Trên đường , ông quên hỏi Tần Lưu Tây bọn họ đang tra cứu chuyện gì, xem giúp .
Tần Lưu Tây vốn định , nhưng nghĩ bèn hỏi: “Ông cũng coi như nhiều hiểu rộng, là học giả đủ thứ sách, bao giờ thấy kể chuyện nào nhắc đến phương pháp thành Thần ?”
Nhan Kỳ Sơn bật : “Thành Thần? Ngài đang chuyện thần thoại … Ơ?” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Lưu Tây, ông ngập ngừng: “Ngài nghiêm túc đấy ?”
“Ông thấy giống đang đùa ?”
(Nói câu đắc tội chứ, ngài nghiêm trang đùa cũng giống, nhưng dám .)
“Dưới gầm trời gì phương pháp đó? Có cũng là lừa thôi. Đừng phương pháp thành Thần, đời tin quỷ còn nhiều hơn tin Thần đấy.” Nhan Kỳ Sơn lắc đầu.
Tần Lưu Tây liếc ông : “Người nhà họ Nhan các ông chuyện giọng điệu y hệt , đúng là ruột thịt sai.”
Nhan Kỳ Sơn híp mắt, dẫn nàng về Nhan gia, gặp mặt lão tộc trưởng, dùng bữa tối, nhận tin báo từ gã sai vặt.
Lão hữu của ông hiện đang quét dọn nhà cửa đón chào.
Tần Lưu Tây từ chối lời đề nghị ngủ sáng mai , quyết định ngay trong đêm.