Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 675: Làm thịt con dê béo Quyền gia

Cập nhật lúc: 2025-11-20 05:41:20
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Tứ bày bộ dạng "ngài nhận hộp đông trùng hạ thảo c·hết cho ngài xem". Tần Lưu Tây đành để tạm nó sang một bên, bảo lấy linh quả .

Hai hộp linh quả đặt trong hộp ngọc, viên nào viên nấy tròn trịa, đỏ tươi, ánh lên sắc châu quang lấp lánh. Chỉ thôi khiến ứa nước miếng.

“Đây là kỳ trân dị quả ? Hình như từng thấy bao giờ.” Quyền An nuốt nước miếng.

Tần Lưu Tây : “Loại quả mọc sâu trong rừng già, đa phần ở vách núi cheo leo hiểm trở, nơi ít lui tới, thậm chí thể trèo tới . Việc hái quả vô cùng gian nan, mùa quả ngắn. Người thường gặp khó, đừng đến chuyện mua bán thị trường.”

Quyền An liếc Hoàng Tứ: “ bọn họ bán theo hộp.”

“Quả linh khí thế là ‘khả ngộ bất khả cầu’. Chỉ bọn họ mới thể hái và bán .”

(Các loại yêu vật khác thể cũng , nhưng hóa hình thì mang bán ?)

Quyền An hiểu ẩn ý của nàng, chỉ nghĩ là đối phương chiếm ngọn núi nào đó loại quả , giống như mấy thế gia sở hữu mỏ quặng .

“Những quả thực sự cho sức khỏe lắm ?” (Chỉ là quả dại thôi mà, đến mức nào ?)

Tần Lưu Tây thản nhiên: “Có hiệu quả tẩy cốt phạt tủy ( da đổi thịt), ngươi xem?”

Quyền An kinh hãi, nàng đầy nghi ngờ. Ngài đang c.h.é.m gió đấy ?

dám nghi ngờ lời Tần Lưu Tây, chỉ sang hỏi Hoàng Tứ: “Cái giá bao nhiêu?”

Thư Sách

Hoàng Tứ nghĩ thầm, đây là khách do Tần Lưu Tây giới thiệu, chắc cũng là nàng coi trọng, nên lấy đắt quá. Hắn mở miệng định : “Một…”

Tần Lưu Tây cướp lời: “Một vạn lượng.”

Tay Quyền An run lên: “Bao nhiêu cơ?”

Hoàng Tứ cũng kinh ngạc Tần Lưu Tây.

Cái đó... tuy quả hiếm, nhưng với tộc Hoàng Tiên chúng nó thì hái dễ ợt, cây nào cũng đ.á.n.h dấu sẵn.

Hắn còn định bán cái nhân tình cho Tần Lưu Tây, lấy tượng trưng một trăm lượng thôi.

Tần Lưu Tây mở miệng hét giá một vạn lượng! Đây là coi như dê béo để thịt ?

Tàn nhẫn quá!

“Một vạn lượng bạc trắng.” Tần Lưu Tây khẳng định: “Ăn cái còn bổ hơn ăn cơm. Ta đắt, đương nhiên điêu.”

Quyền An lắp bắp: “... nhưng thế cũng quá đắt .”

Một hộp quả, mỗi quả chỉ to bằng đầu ngón tay, đếm sơ cũng chỉ 30 viên. Thế mà đòi bán một vạn lượng? Ăn mấy ngày?

“Thực …” Hoàng Tứ ngập ngừng định .

“Ta chỉ thể là ‘đắt xắt miếng’.” Tần Lưu Tây ngắt lời : “Thứ nhất, loại quả ba năm mới chín một , năm nào cũng . Thứ hai, leo lên vách núi dựng để hái, tốn bao công sức, chuyện đùa. Nếu , mấy loại quả bán đầy chợ xem, thứ nào là hàng đại rẻ tiền? Ngươi thấy loại quả nào đắt thế ?”

Thấy thì thấy, nhưng cảm giác như lừa tròng . Quyền An hộp đông trùng hạ thảo vứt sang một bên, thầm nghĩ: Cái thứ ‘hàng đại ’ trong miệng ngài , cứ như đang khoe khoang .

“Qua thôn thì còn quán nữa . Không cần thì thôi, còn một bệnh nhân khác cũng đang cần.” Tần Lưu Tây đóng hộp . Không hàng!

“Muốn! Đương nhiên là !” Quyền An vội vàng giật lấy cái hộp, chạy cửa sai bảo hộ vệ Quyền Minh tiền trang lấy ngân phiếu, : “Ta mang cho chủ t.ử ăn thử một quả ?”

“Đi .”

Hoàng Tứ Quyền An xa, mới thì thầm: “Thực cũng cần đắt thế .”

“‘Cướp phú tế bần’ cũng mà.” Tần Lưu Tây : “Vùng đất Thục năm nay t·ai n·ạn. Số tiền bán quả , các ngươi trích một phần cứu tế dân tị nạn. Làm việc thiện lớn như , công đức thu sẽ lợi cho các ngươi.”

Hoàng Tứ sững sờ, cảm động đến mức rối tinh rối mù. Thiếu quan chủ quá lo nghĩ cho tộc Hoàng Tiên chúng nó, còn chỉ điểm tận tình như .

Tần Lưu Tây thấy mắt Hoàng Thập Cửu đảo lia lịa, mỉm , lấy một miếng ngọc phù đưa cho nó, xoa đầu dặn dò: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Làm dễ, hãy tu hành cho .”

Hoàng Thập Cửu vui sướng nhận lấy, đeo thắt lưng, cúi lạy nàng: “Thập Cửu đa tạ thiếu quan chủ chúc phúc.”

“Thiếu quan chủ, nếu ngài cần, hộp biếu ngài.” Hoàng Thập Cửu đẩy hộp linh quả còn sang.

Lần Tần Lưu Tây từ chối: “Quả mua. Lát nữa bảo Ngụy Tà đưa bạc cho các ngươi.”

“Không cần ạ! Một vạn lượng dư sức trả cho cả hai hộp , chúng lời to .” Hoàng Tứ híp mắt: “Nếu thiếu quan chủ lòng, thể thắp cho chúng một ngọn đèn trường minh trong quan ?”

“Đương nhiên là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-675-lam-thit-con-de-beo-quyen-gia.html.]

“Vậy thì còn gì bằng!”

Hộ vệ Quyền Minh nhanh chóng , đưa vạn lượng ngân phiếu cho Hoàng Tứ.

Hoàng Tứ nhét đại ngực, cáo từ Tần Lưu Tây dắt Hoàng Thập Cửu về.

Tần Lưu Tây giao hộp quả cho Đằng Chiêu, lấy 5 viên bỏ một hộp ngọc khác, chuẩn mang cho Đỗ Miện.

Trong đạo thất.

Quyền An đưa một quả cho Quyền Cảnh: “Công t.ử gia, ngài ăn nhanh , xem hiệu quả thế nào.”

(Tranh thủ lúc , nếu quả dở thì còn kịp trả hàng. Chắc là trả nhỉ?)

Quyền Cảnh cầm quả đỏ tươi lấp lánh, ngắm nghía: “Quả như thế đúng là từng thấy bao giờ.”

(Vạn lượng 30 quả, chắc chắn là thấy . Đông trùng hạ thảo cũng đắt bằng nó.)

Quyền Cảnh ngửi thấy mùi hương thanh mát ngọt ngào tỏa , bụng bỗng cồn cào.

Từ khi trúng độc, chán ăn, nhiều khi ăn gì nôn nấy. Độc ngấm xương tủy khiến cơ thể càng thêm gầy yếu, đồ ăn càng khó nuốt.

Đây là đầu tiên khi trúng độc, cảm thấy thèm ăn một thứ gì đó.

Quyền Cảnh bỏ quả miệng, nhai kỹ. Quả nhỏ bằng đầu ngón tay, hạt, mọng nước, vị ngọt thanh mát lạnh, thịt quả mịn màng tan ngay trong miệng. Nuốt xuống, dày như ủi phẳng, ấm áp dễ chịu vô cùng.

“Thế nào ạ?” Quyền An lo lắng hỏi.

Quyền Cảnh gì, đưa tay lấy thêm một quả, một quả nữa. Hắn đưa tay ...

Cạch!

Quyền An đóng nắp hộp , đối diện với ánh mắt hài lòng của Quyền Cảnh, : “Công t.ử gia, chỗ tổng cộng 30 quả thôi. Ngài đoán xem tốn bao nhiêu bạc?”

Quyền Cảnh l.i.ế.m liếm khóe môi còn vương vị ngọt, nhất thời dám trả lời.

Tần Lưu Tây đắt, mà mới ăn ba quả Quyền An keo kiệt đóng nắp , chắc là đắt thật .

“Ngươi .” Ta chịu nổi.

Quyền An còn khó coi hơn : “Ngài ăn hết gần một ngàn lượng bạc đấy.”

Đầu ngón tay Quyền Cảnh run lên. Im lặng hồi lâu, : “Hơn 300 lượng một quả. Không đắt.”

(Hắn cưới vợ, tiền riêng vẫn còn, chắc vẫn đủ ăn.)

Quyền Cảnh hiếm khi lộ vẻ tham lam hộp ngọc.

Quyền An thấy thế, vội nhét hộp n.g.ự.c áo: “Công t.ử gia, tham thì thâm (nguyên văn: tham nhiều nhai nát). 300 lượng một quả đắt, cái đắt là ở chỗ nó hiếm. Thiếu quan chủ thứ mùa quả ngắn, hái khó khăn. Ngài ăn một lèo cho no, hết thì dù tiền cũng mua nữa .”

Quyền Cảnh tiếc nuối. Thật "nhai nát", vẫn thể ăn thêm một quả nữa.

Vừa định mở miệng , đột nhiên sắc mặt biến đổi. Hắn há miệng, "ộc" một tiếng phun một ngụm m.á.u đen.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...