Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 669: Muốn mua quan tài mà không biết đường
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:08:05
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây vô cùng tức giận.
Sát Nguyên Tử, tên khốn kiếp đó, nàng còn tìm tính sổ, dám mò tới cửa gây sự, còn của nàng thương. Hắn tưởng ngon lắm ?
Cảm nhận khí tràng áp bức và sát khí ngùn ngụt của Tần Lưu Tây, Vô Vi sợ hãi rúc Thanh Viễn, chỉ sợ tiểu tổ tông bóp cổ đ.á.n.h cho một trận.
Tần Lưu Tây quát: “Đã đến Thanh Bình Quan thì đừng nghĩ đến chuyện yên dưỡng lão! Phải chí tiến thủ! Học hành đến nơi đến chốn là ! Học đạo thuật cho nhiều , thì ngươi mới thể hoành hành ngang ngược trong quan , còn mưu cái chức quan chủ đấy!”
Vô Vi những lời đại nghịch bất đạo dọa cho suýt quỳ xuống, liếc Xích Nguyên lão đạo, chân run lẩy bẩy: “Đệ t.ử dám.”
“Ngươi bắt buộc dám!” Tần Lưu Tây sa sầm mặt: “Đối phương chỉ dùng thuật tán hồn với ngươi. Nếu tâm trạng , trực tiếp g·iết c·hết ngươi, thì ngươi cứ việc lăn đầu t.h.a.i ! Chúng cùng lắm chỉ cho ngươi một cái lễ cầu siêu thôi!”
Vô Vi nuốt nước bọt. Ai mà ngờ đồng đạo kiêu ngạo đến mức dám đến đạo quan nhà chơi bẩn chứ.
Tần Lưu Tây khinh bỉ liếc một cái, sang Thanh Viễn: “Hòa một lá Định Hồn Phù cho uống.”
“Vâng.”
Thanh Viễn Tần Lưu Tây và Xích Nguyên lão đạo , mới sang Vô Vi an ủi: “Thiếu quan chủ miệng độc một chút, nhưng là cho . Nhập đạo tu hành, đạo thuật học bao nhiêu thì học bấy nhiêu. Có thêm chút bản lĩnh phòng mới sống lâu , đúng ?”
Vô Vi thở dài: “Đệ chứ. ai ngờ ở ngay đạo quan nhà mà cũng trúng chiêu, còn là trong đồng đạo.”
“Hắn tính là đồng đạo cái rắm! Chỉ là loại chuột cống chui rúc trong bóng tối thôi.” Thanh Viễn phỉ nhổ: “Đi lấy Định Hồn Phù uống , về đạo thất tĩnh dưỡng. Việc khác để sư lo. Thuật tán hồn tuy đơn giản, nhưng tam hồn tụ tán cũng ảnh hưởng đến dương hỏa vai, dưỡng một thời gian. À, lúc hòa bùa nhớ vê thêm chút tro hương tượng Tổ sư gia nước.”
Vô Vi theo.
Xích Nguyên lão đạo xuống đạo thất, Tần Lưu Tây cầm lấy tay ông bắt mạch.
“Yên tâm , tên nhóc đó thương .” Xích Nguyên lão đạo gượng.
Tần Lưu Tây lạnh: “Kim hoa lê xuyên qua ngài thì gọi là thương ?”
Xích Nguyên lão đạo nghẹn lời. Thôi, con bé đang nóng giận, đừng đổ thêm dầu lửa.
Tần Lưu Tây bắt mạch xong, liền hỏi: “Chính Nguyên Đan ở ?”
“Không đến mức ăn cái đó chứ?” Ông về phía hàng tủ đựng kinh sách trong phòng.
Tần Lưu Tây theo ánh mắt ông tới, liếc qua một lượt, lấy một quyển kinh sách , lấy từ tận cùng bên trong một cái hộp nhỏ. Mở , bên trong hai viên t.h.u.ố.c to bằng đầu ngón tay bọc sáp ong.
Nàng lấy một viên, cất hộp trở , bẻ lớp sáp ong . Một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Viên t.h.u.ố.c màu vàng đất, thôi nôn.
Tần Lưu Tây mặc kệ lão nhân vẻ mặt đầy kháng cự, đưa viên t.h.u.ố.c đến bên miệng ông.
Xích Nguyên lão đạo thở dài, nín thở nhét viên t.h.u.ố.c miệng, đón lấy cốc nước nàng đưa uống ực một cái.
Ai thể ngờ, Chính Nguyên Đan - loại t.h.u.ố.c đặc cấp điều dưỡng cơ năng cơ thể, mùi thối như phân, chi đến chuyện ăn.
Đêm nay khỏi cần ăn cơm (tích cốc).
Xích Nguyên lão đạo uống liền hai cốc nước mới Tần Lưu Tây: “Giờ tìm tới tận cửa , ngươi tính thế nào?”
“Ngài thu dọn một chút, đến chỗ long mạch nhỏ bế quan tu hành .” Tần Lưu Tây rũ mắt, che giấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt: “Còn về phần Sát Nguyên Tử, mua quan tài mà đường, thì tự nhiên sẽ chỉ cho một con đường sáng.”
Xích Nguyên lão đạo nhíu mày, cẩn thận : “Thực bế quan ở cũng , hậu sơn cũng mà.”
“Linh khí ở hậu sơn bằng chỗ long mạch . Bế quan ở đó chắc chắn hơn. Tu vi ngài tăng lên mới thể bàn chuyện khác. Trừ phi ngài tìm Xích Chân T.ử tính sổ thì đừng .”
“Ta thì ngươi trông coi Thanh Bình Quan ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-669-muon-mua-quan-tai-ma-khong-biet-duong.html.]
Tần Lưu Tây nhạo: “Nói cứ như hiện tại quản . Trong ngoài Thanh Bình Quan , chỗ nào do lao tâm lao lực kiếm tiền dầu mè tu sửa?”
Xích Nguyên lão đạo chột ho khan một tiếng, nghiêm trang : “Kiếm tiền dầu mè chỉ là tiện thể thôi. Không chuyện nữa, chúng chủ yếu là tích công đức, một lòng hướng đạo.”
“Ngài dám câu mặt Tổ sư gia, tường đổ cũng đỡ, chỉ phục ngài thôi.”
(Tổ sư gia: Đừng lôi !)
Xích Nguyên lão đạo: Cái con nhóc miệng lưỡi sắc bén !
Ông lấy mấy cây kim hoa lê từ trong tay áo , đặt lên bàn: “Ngươi xem mấy cây kim , là do tên Sát Nguyên T.ử đó chế .”
Tần Lưu Tây so đo chuyện ông lảng sang chuyện khác, cầm một cây kim lên. Một luồng âm sát khí quấn quanh. Nàng giơ lên, kim hoa lê ánh lên lớp dầu bóng loáng, đầu kim màu xanh đen.
Nàng đưa kim lên mũi ngửi, một mùi h·ôi t·hối xộc lên. Nàng ném cây kim cốc nước ấm, nhanh mặt nước nổi lên một lớp váng dầu.
Tần Lưu Tây ghê tởm búng tay một cái, một tia lửa rơi cốc, bốc cháy bùng lên.
Gân xanh trán Xích Nguyên lão đạo giật giật.
“Mấy cây kim hoa lê âm khí nặng như , chắc chắn ngâm trong mỡ c·hết (thi du), thậm chí còn cắm x·ác c·hết để tẩm bổ một thời gian dài. Kim mảnh như lông tơ, đ.â.m rút , âm khí tự nhiên sẽ tàn phá cơ thể.” Tần Lưu Tây nhận định.
Sắc mặt Xích Nguyên lão đạo lạnh trầm: “Hắn luyện khí càng lúc càng tà ác, ngay cả đồ nhận nuôi cũng cùng một giuộc. Nếu cứ để mặc , sẽ bao nhiêu , thậm chí oan hồn thầy trò hại c·hết.”
Thư Sách
Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Làm bao nhiêu việc ác, tương lai đều sẽ thanh toán.”
Xích Nguyên lão đạo thở dài: “Sổ Sinh T.ử ghi chép rõ ràng, Nghiệt Kính Đài soi rọi tội ác là thật, nhưng đến lúc thanh toán thì cũng c·hết nhiều vô tội .”
Tần Lưu Tây im lặng.
“Sao ngươi đến đây?”
Tần Lưu Tây : “Ta nhận một bệnh nhân, là của Quyền gia ở Tây Bắc, trúng độc tên là Sương Hỏa Thực Cốt, do một tư tế tên A Đồ Phổ bên Đột Quyết chế . Trong độc đó một loại kiến lửa đỏ (Xích Diễm Kiến) chỉ ở Sa Mạc Đen. Ta tìm trong tàng thư xem gì khắc chế thứ .”
“Từ bao giờ lòi một tên tư tế như , từng ?” Xích Nguyên lão đạo nhíu mày thành chữ Xuyên (川): “Sa Mạc Đen bên , dù vật khắc chế, chẳng lẽ ngươi định tự xông ? Đó là sa mạc t·ử v·ong đấy.”
“Có gì . Nếu thực sự , đến lúc đó mượn đường âm phủ mà . Ta xem ai ở địa phủ dám câu hồn .” Tần Lưu Tây hừ một tiếng.
Nghe cái giọng điệu kiêu ngạo xem, ai mà quản nổi?
Xích Nguyên lão đạo nàng: “Bất cứ lúc nào cũng hại vô tội, sẽ tổn hại công đức.”
“Ngài cứ bắt tích công đức mãi, thứ đó rốt cuộc giúp cái gì?”
Xích Nguyên lão đạo độc miệng : “Đến lúc phi thăng độ kiếp thể giúp ngươi đỡ sét đánh, khỏi đ.á.n.h c·hết.”
Tần Lưu Tây dậy: “Giải tán ! Ngài trù đồ ngài c·hết !”
Xích Nguyên lão đạo nàng hờn dỗi bỏ , bật lắc đầu. Ông phòng trong, bức tượng kim nhỏ của Tổ sư gia, thắp hương kính cẩn, thở dài: “Có bao nhiêu công đức cũng vẫn là đủ a!”