Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 663: Vừa ra tay đã thấy khí chất vương giả

Cập nhật lúc: 2025-11-20 00:59:23
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa bước con ngõ nhỏ, Tần Lưu Tây thấy một đám đông nghịt chắn ngay cửa tiệm nhà , dọa qua đường dám ngang qua. Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

Bất chấp ánh mắt tò mò của , nàng chậm rãi đến cửa tiệm, giọng lạnh lùng: “Đứng hết cả ở đây môn thần ? Muốn dọa ai thế?”

Đám đông nhíu mày.

Uyển Bạch, một nữ t.ử mặc áo xanh, tóc buộc đuôi ngựa cao, , đ.á.n.h giá Tần Lưu Tây một lượt hỏi: “Ngươi chính là thiếu quan chủ Bất Cầu?”

Tần Lưu Tây hỏi ngược : “Là ngươi dẫn đến chặn cửa nhà ?”

Trần Bì vội chạy , trừng mắt Uyển Bạch: “Sao các còn ?” Rồi sang đỡ lấy hòm t.h.u.ố.c tay Đằng Chiêu, với Tần Lưu Tây: “Chủ tử, những là hộ vệ của Quyền gia, đến để cầu y.”

Tần Lưu Tây lườm : “Cầu y? Nhìn cái tư thế , còn tưởng đến để đập quán đấy chứ. Chặn hết đường lối , dân cũng dám qua, ngươi sợ cường quyền là nhận hối lộ mà để bọn họ lộng hành ở đây?”

Trần Bì mắng đến méo mặt, vội sang xua đuổi đám hộ vệ: “Đi ! Giải tán hết ! Đại sư về , cần canh gác nữa.”

Thư Sách

Đám hộ vệ đồng thanh: “Xin , chủ t.ử đang ở bên trong, chúng thể rời .”

Tần Lưu Tây nổi giận, nể mặt mũi : “Vậy lôi ngoài, mang cho !”

Sắc mặt đám hộ vệ biến đổi.

Trần Bì bực bội lườm bọn họ, lập tức chạy trong đuổi . Tổ tông trong nhà nổi giận, lửa sắp cháy đến lông mày , mới quan tâm bên trong là ai.

Uyển Bạch tức điên: “Mở cửa ăn mà kiểu đuổi khách như ngươi ? Chúng đợi cả buổi sáng, từ Tần gia đến tận đây, đợi lâu như , ngươi phân rõ trắng đen đuổi , quá đáng ?”

“Ngươi là ai?” Tần Lưu Tây liếc xéo nàng , nhíu mày. Toàn đầy độc vật, gặp mặt c.ắ.n dứt, cứ như ch.ó điên!

Uyển Bạch suýt nữa thì xù lông.

“Biểu !” Vương Dục Thiên bước , thấy cảnh giương cung bạt kiếm thì da đầu tê dại, vội vàng tiến lên, chắp tay với Tần Lưu Tây, lấy lòng: “Biểu , về .”

Tần Lưu Tây liếc một cái.

Vương Dục Thiên : “Ta bồi Quyền công t.ử đến đây cầu y. Sáng sớm đến phủ, nhưng vắng, cô mẫu chỉ đường đến đây, đợi cũng khá lâu , cuối cùng cũng đợi .”

Thấy Vương Dục Thiên khép nép như , Uyển Bạch cực kỳ khó chịu: “Vương công tử, biểu của ngài cái giá cũng lớn thật đấy, mở cửa hàng mà còn đuổi khách.”

Vương Dục Thiên nhíu mày: “Uyển cô nương, mở cửa hàng cũng nhất thiết ăn với tất cả . Mở chơi cũng mà, buôn bán quan trọng, quan trọng là bản vui vẻ. Hơn nữa, biểu y thuật xuất chúng, nên quyền tự tin, thích thì chữa, thích thì thôi.”

Uyển Bạch sững sờ sự "bám đít" hổ : “Ngươi… ngươi!”

Tần Lưu Tây như liếc Vương Dục Thiên. Sao y thuật xuất chúng nhỉ?

Vương Dục Thiên với nàng như một tên đầy tớ trung thành.

Tần Lưu Tây thèm bọn họ nữa, mà hướng mắt về phía một nam t.ử gầy trơ xương, quấn áo choàng rộng thùng thình, đang khiêng từ hậu đường.

T.ử khí tụ đầy trán, chẳng còn sống mấy ngày.

Quyền Cảnh thấy Tần Lưu Tây cũng sững sờ. Biết đối phương trẻ, nhưng ngờ trẻ đến mức , chắc đến hai mươi.

“Vị chính là Bất Cầu thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan ?” Quyền Cảnh chắp tay hành lễ với Tần Lưu Tây: “Tại hạ Quyền Cảnh, đến đây để cầu y, mắt thiếu quan chủ.”

Ánh mắt Tần Lưu Tây dừng ngón tay . Mười ngón tay thâm tím, móng tay màu xám đen. Người trúng độc, chắc m.á.u cũng chuyển sang màu đen nhỉ?

“Biểu , Quyền công t.ử thật tâm cầu y, từ khi đến Li Thành tới giờ vẫn luôn chờ đợi.” Vương Dục Thiên cẩn thận đỡ.

Tần Lưu Tây : “Quyền công t.ử tử khí phủ đầy mặt mà vẫn còn sống sờ sờ đây, chứng tỏ bên cạnh cao nhân treo mệnh giúp. Tội gì lặn lội đường xa đến đây, lỡ toi công thì khổ .”

Uyển Bạch lời lẽ độc địa , nhịn mắng: “Này, cái miệng ngươi mà độc thế, uổng công là xuất gia… Ưm!”

Nàng đang , bỗng nhiên tự động tắt tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-663-vua-ra-tay-da-thay-khi-chat-vuong-gia.html.]

Uyển Bạch kinh hãi, há miệng mấp máy nhưng phát chút âm thanh nào. Nàng trừng mắt tròn xoe, Tần Lưu Tây đầy sợ hãi. Ngươi ?

Mọi xung quanh cũng ngẩn .

“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Tần Lưu Tây ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta mà, tai lắm, nổi tiếng ch.ó sủa om sòm bên tai. Mong Quyền công t.ử đừng phiền lòng.”

Quyền Cảnh chắp tay, giọng khàn khàn: “Là tại hạ quản giáo nghiêm.” Hắn Uyển Bạch áy náy: “Uyển cô nương theo hầu vất vả , chi bằng về phủ nghỉ ngơi .”

Uyển Bạch trừng lớn mắt, nhưng cổ họng vẫn phát tiếng, gấp đến đỏ cả mắt. Nàng Tần Lưu Tây, khoa tay múa chân: Mau giải huyệt cho !

“Quyền Tùng, đưa Uyển cô nương về.” Quyền Cảnh ho khan hai tiếng, lệnh cho thủ hạ, tiếp: “Các ngươi lui hết đầu phố chờ .”

“Vâng.”

Quyền Tùng lập tức tiến lên: “Uyển cô nương, mời.”

Đi cái gì mà ! Giọng của tính đây?

Uyển Bạch lì, trừng trừng Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây liếc , ánh mắt lạnh lẽo: “Ở Phi Thường Đạo, năng lỗ mãng sẽ Tổ sư gia trách phạt. Vị cô nương nhất đừng phạm khẩu nghiệp nữa, kẻo rước họa .”

(Tổ sư gia: Ta gánh nồi (oan ức) hàng ngày!)

Đồng t.ử Uyển Bạch co rút, đầu ngón tay run rẩy. Ánh mắt đó thật đáng sợ, như mũi dùi băng đ.â.m .

“Ra ngoài . Một canh giờ Cấm Ngôn Thuật sẽ tự giải.” Tần Lưu Tây xoay trong.

Uyển Bạch cam lòng, nhưng thấy ánh mắt đồng tình của Quyền Cảnh, đành dậm chân bỏ .

Vương Dục Thiên nuốt nước bọt, thầm thấy may mắn. Mẹ ơi, chẳng thấy nàng tay thế nào mà Uyển Bạch câm nín . Cứ tưởng là dùng độc, ai ngờ chơi thuật pháp.

Hắn thầm mừng vì tránh một kiếp. Hồi tưởng hai ngày nay, lỡ lời câu nào nhỉ?

Còn nữa, Cấm Ngôn Thuật lợi hại hơn cả độc, chẳng cần nhiều, một chiêu là xong. Thuật Đạo môn quả nhiên lợi hại. Nếu học , chẳng thể khiến câm nín vô hình ?

Mắt Vương Dục Thiên sáng rực.

Quyền Cảnh cũng kinh ngạc. Hắn từng thấy trong đạo môn bói toán, nhưng từng thấy thuật pháp như . Tần Lưu Tây gặp mặt lộ chiêu , dù là để hả giận, dằn mặt, khoe bản lĩnh, thì mục đích của nàng cũng đạt .

Vừa tay thấy khí chất vương giả. Nữ t.ử quả thật bất phàm.

“Còn ngẩn đó gì? Không chữa bệnh ? Lại đây.” Tần Lưu Tây xuống bàn án, bảo Quyền Cảnh xuống đối diện: “Đưa tay .”

Quyền Cảnh tưởng nàng bắt mạch, đưa tay , Tần Lưu Tây tóm lấy tay . Tay của nàng từ lúc nào cầm một con d.a.o nhỏ, c.h.é.m xuống.

“Công t.ử gia!” Gã sai vặt sợ hãi lao tới.

Quyền Cảnh ngơ ngác đầu ngón tay rạch, m.á.u đen nhỏ xuống bát sứ.

Đây là đạo y ? Chữa bệnh theo phong cách giống ai thế ?

 

 

 

 

 

 

 

Loading...