Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 659: Tiểu ma tinh đáng ghét!

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:17
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với Tần lão thái thái, Tần Lưu Tây hảo cảm, nhưng cũng chẳng ác cảm gì mấy, bởi vì nàng để bụng.

Tính tình bà thế nào, hành xử , nàng đều thể lý giải. Bởi vì phận địa vị khác , con cũng chia năm bảy loại. Thân phận thế nào quyết định kiến thức thế , tạo nên tính cách thế . Loại như Tần lão thái thái, từ cao ngã xuống mà vẫn còn cao, chỉ , cũng chẳng cuối cùng.

Tần Lưu Tây trông mong một lão bà sống trong nhung lụa mấy chục năm thể lập tức rõ hiện thực, cũng mong tính tình bà sẽ trở nên bình đạm, khiêm tốn, dễ chuyện. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sửa chuyện một sớm một chiều.

hiểu là một chuyện, chiều theo ý bà là chuyện khác.

Đối mặt với màn "bắt cóc đạo đức" của Tần lão thái thái, Tần Lưu Tây giận cũng chẳng bực, vẻ mặt bình thản: “Lão thái thái cần cầu xin, cũng tài giỏi như bà tưởng tượng . Người còn gặp, gì đến chuyện cứu cứu.”

Tần lão thái thái thở hổn hển, mày nhíu chặt.

Tần Lưu Tây liếc bà, tiếp: “Thay vì lo lắng của Quyền gia cứu , chi bằng bà lo cho cái già của , xem chống đỡ đến ngày tổ phụ và các thúc bá trở về .”

“Tây Nhi!” Vương thị đang vuốt lưng cho lão thái thái, tay khựng , bất đắc dĩ nàng.

Tần Lưu Tây thản nhiên: “Lão thái thái tự rõ cơ thể nhất, nếu câu ‘ còn sống mấy năm nữa’?”

Tần lão thái thái cứng đờ .

câu đó là để cậy già lên mặt, ép buộc Tần Lưu Tây. nàng , câu đó bỗng trở nên nặng nề như một lời phán quyết.

Đây là thật sự còn sống bao lâu nữa ?

Tần lão thái thái vệt m.á.u đỏ thẫm khăn tay. Ho m.á.u chuyện lành gì, mà sức khỏe của bà đúng là ngày càng sa sút.

Chẳng lẽ bà thật sự thể kiên trì đến ngày chồng con trở về ?

Sắc mặt Tần lão thái thái trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi và luống cuống.

Còn thể sống, ai c·hết chứ?

Tần Lưu Tây : “Lưu đày Tây Bắc tuy gian khổ, nhưng thể bình an đến nơi, thể kiếm kế sinh nhai và chỗ dung ở Võ Thành, là may mắn lớn . Dù là Quyền gia, cũng chỉ đến thế thôi. Chẳng lẽ còn thể đưa tổ phụ và các thúc bá về Li Thành ngay ? Lão thái thái, Quyền gia thế lớn, nhưng cũng lớn bằng trời. Hiện tại họ an , Quyền gia nhúng tay cũng chỉ là dệt hoa gấm, cũng , cũng chẳng . Cho nên bà đừng coi Quyền gia như cọng rơm cứu mạng.”

Ánh mắt Vương thị lóe lên, bàn tay đang đặt tay lão thái thái siết chặt .

Tần lão thái thái im lặng .

Tần Lưu Tây tiến lên bắt mạch cho bà, : “Ta đổi đơn t.h.u.ố.c cho bà.”

Đơn t.h.u.ố.c đổi hết cái đến cái khác mà bệnh tình thuyên giảm, ngược ngày càng nặng, nguyên nhân chính là do ưu tư sầu lo quá độ.

Lão thái thái đang tự đày đọa bản , tự tìm đường c·hết.

"Lời khó khuyên kẻ c·hết". Bà tự khổ , Tần Lưu Tây cũng chẳng mà khuyên can mãi. Nàng xong việc của bỏ . Còn chuyện tận hiếu, đến lượt nàng. Nàng cũng tin là bà cần nàng tận hiếu, bởi vì để nàng tận hiếu, khi bà còn c·hết nhanh hơn.

Tức c·hết!

Tần Lưu Tây , cảm xúc của Tần lão thái thái vỡ òa, bà thở dốc liên hồi.

Vương thị trong lòng mệt mỏi, nhưng vẫn ôn tồn khuyên giải: “Ngạn Nhi gửi thư về cho con, trong thư thích ứng với cuộc sống ở Tây Bắc, đều sống khá , công việc cũng quá vất vả. Lão Tam (chú ba) còn theo một quản sự việc…”

Tần lão thái thái lập tức dời sự chú ý, mắt sáng lên con dâu. Khóe miệng méo xệch vì trúng gió càng méo hơn do kích động: “Thật ?”

Vương thị gật đầu, lấy lá thư trong tay áo , thuận lợi chuyển dời sự chú ý của bà.

kịp thở phào, nước mắt lão thái thái lã chã rơi, miệng lẩm bẩm: “Cháu ngoan đáng thương của ơi!”

Lòng Vương thị thắt . Bà gì, chỉ thở dài nặng nề. Tây nha đầu sai, lão thái thái cứ thế , e là chống đỡ nổi đến ngày họ trở về.

Tần Lưu Tây trở về sân của , mở cái tay nải Vạn di nương đưa. Bên trong là một bộ đồ lót, dùng chất liệu vải mềm mại, thoáng khí. Vì là đồ mặc sát nên thêu thùa cầu kỳ để tránh cọ xát da thịt, chỉ thêu đơn giản hai đóa hoa nhỏ ở gấu áo và tay áo.

Riêng cái yếm (đỗ ) thì trơn, viền bằng vân mây, đường may cực kỳ tinh tế, tìm thấy một đầu chỉ thừa nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-659-tieu-ma-tinh-dang-ghet.html.]

Thật sự tâm.

Tần Lưu Tây đưa quần áo cho Kỳ Hoàng cất chung với đồ thường ngày của nàng, gọi hai đồ Dược Trai (phòng thuốc).

Thư Sách

Nàng còn phối t.h.u.ố.c cho Đỗ Miện để giúp mau hồi phục khi chữa trị.

Đợi đến khi trăng lên cao, Tần Lưu Tây mới bế Vong Xuyên ngủ say khỏi Dược Trai, theo là Đằng Chiêu đang ngáp ngắn ngáp dài.

“Nghỉ ngơi sớm , ngày mai chúng chữa thương cho Đỗ Miện.” Tần Lưu Tây dặn dò Đằng Chiêu.

Đằng Chiêu gật đầu. Đi ngang qua phòng nàng, bé khựng , tiện tay... bưng luôn chậu tiểu nhân sâm tinh .

Tiểu nhân sâm tinh: “?”

Thả ! Ngươi mang ?

Đằng Chiêu đặt nó lên bệ cửa sổ phòng , dùng ngón tay chọc chọc lá cây: “Trăng đêm nay đối diện cửa sổ phòng , tiện cho ngươi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.”

Tiểu nhân sâm tinh ngẩng đầu. Quả nhiên, ánh trăng đêm nay chiếu thẳng cửa sổ phòng Đằng Chiêu. Ánh trăng bạc tuôn chảy xuống, khiến cành lá nó thư thái giãn . Nhất thời sơ ý, mùi hương nhân sâm đặc trưng tỏa ngào ngạt.

Thơm! Thơm quá!

Tại một tiểu viện hẻo lánh trong Li Thành.

Sát Nguyên T.ử nhảy lên nóc nhà, mũi hít hít, định theo mùi hương nhân sâm, nhưng kịp xác định phương hướng thì mùi hương biến mất.

Sát Nguyên T.ử nhíu mày. Mùi sâm nồng nặc thế , ít nhất cũng ngàn năm tuổi.

Đột ngột xuất hiện biến mất, là nhân sâm thành tinh?

Mắt Sát Nguyên T.ử sáng rực. Nhân sâm thành tinh, nếu bắt thì đúng là đại bổ.

Hắn l.i.ế.m khóe môi, trong mắt giấu vẻ tham lam. Quả nhiên là đất lành của tiểu sư (Tần Lưu Tây), thế mà thu hoạch ngoài ý .

Sát Nguyên T.ử cho rằng nhân sâm tinh ngang qua, bởi vì mùi hương vụt tắt. Nếu là nhà nào đang hầm canh sâm, mùi hương chắc chắn sẽ còn vương vấn, chứ biến mất đột ngột như .

Hắn những mái nhà san sát , về phía rừng núi rậm rạp ngoài thành, mũi chân điểm nhẹ, vút biến mất.

Phàm là thiên tài địa bảo, đa phần đều ở trong rừng sâu núi thẳm. Chắc là con nhân sâm tinh sơ ý lộ hành tung.

Thanh Bình Quan ở ngay ngoài thành. Đã là đạo quan huyền môn, hương khói cúng bái, tự nhiên công đức chi lực. Hắn đoán những thiên tài địa bảo thường đến đó trộm chút hương khói để trợ giúp tu hành.

Tiểu nhân sâm tinh may mắn thoát một kiếp nạn mà hề . Lúc , nó đang Đằng Chiêu đè nghiến xuống, gào thét t.h.ả.m thiết.

Cái gì mà "nơi ánh trăng, tiện hấp thu"? Rõ ràng là tên lừa nó để tỉa lá!

Tiểu ma tinh đáng ghét!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...