Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 657: Vạn di nương không có chí tiến thủ

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:15
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đến; thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà ."

Đạo lý Tần Lưu Tây hiểu rõ. Ngay cả trong một gia tộc, nhà cũng thể vì lợi ích cá nhân mà tranh đấu gay gắt, huống chi là vì lợi ích của cả gia tộc.

Thư Sách

Vương thị bỏ qua cái lợi đó, chỉ bảo Tần Lưu Tây theo ý . Phải rằng, bà thông minh, thông minh một cách chừng mực.

Tần Lưu Tây hài lòng với thông minh điều như .

Vương thị hạ như thế, Tần Lưu Tây cũng khó bà. Nàng Vương Dục Thiên, : “Chẳng qua là đến tìm thầy chữa bệnh thôi mà. Chỉ cần đối phương kẻ tội ác tày trời, bệnh của thể chữa , trả nổi tiền thù lao, thì cứ đàng hoàng mà đến cầu y. Chỉ một điều, chữa bệnh, xem , mới xem bệnh.”

Vương Dục Thiên "a" một tiếng. Ý là ?

Tần Lưu Tây giải thích nhiều. Dù đối phương chữa bệnh thì theo quy tắc của nàng. Nếu là kẻ đáng cứu, thì dù là Thiên Vương lão tử, nàng cũng mặc kệ c·hết.

Vương Dục Thiên yên, cảm giác áp chế khiến thấy hổ, như đang đống lửa.

Tần Lưu Tây ý dậy, thăm Vạn di nương.

Nàng khỏi, Vương Dục Thiên quanh cửa một chút, mới sang Vương thị, vội vàng hỏi: “Cô mẫu, nàng giờ vẫn luôn như ?”

Đâu chỉ là chủ kiến, khí thế quả thực là áp đảo khác, uy nghiêm và khí phách y hệt tổ phụ nhà !

Vương thị sa sầm mặt: “Không sai, con bé giờ vẫn . Ta tuy Quyền gia tại chỉ bà con một câu tin, nhưng nếu Quyền gia thành tâm chữa bệnh, thì hạ xuống, đừng giở cái thói cao cao tại thượng . Biểu con là chính kiến, đắc tội với nó, Quyền gia chỉ nước về tay trắng.”

Vương Dục Thiên nhíu mày: “Cô mẫu, đó là Quyền gia ở Tây Bắc đấy! Nếu nàng thực sự chữa khỏi, thì dượng và ở bên đó dù thể trở về, nhưng sự che chở của Quyền gia, cũng ai dám b·ắt n·ạt. Ngài nghĩ cho dượng, cũng nghĩ cho Minh Ngạn biểu chứ?”

Vương thị nhạt: “Minh Ngạn biểu của con sớm muộn gì cũng sẽ trở về, chỉ cần đợi là .”

Vương Dục Thiên sững sờ. Cô mẫu hồ đồ ?

“Chuyện của Quyền gia con đừng xen . Tóm con cứ chuyển lời là . Nghe là chuyện của họ. Muốn dùng quyền thế trấn áp, họ chắc chắn sẽ hối hận.” Vương thị : “Chuyện bỏ qua một bên. Còn con thì ? Sao hùa theo Tần Minh Nguyệt hồ nháo? Nó dẫn con lung tung trong phủ đành, còn dẫn con đến viện của biểu con. Nó đầu óc úng nước, con cũng ngốc theo ?”

Đến ! Cô biểu "" quả nhiên mách lẻo.

“Cô mẫu, con…”

“Tâm tư của con bé Tần Minh Nguyệt , đừng là con . Con là nam t.ử đính hôn, cùng một cô nương xuất giá, đôi cặp, là ? Con cưới loại cô nương như ?” Vương thị trầm giọng: “Không chê bai các cháu gái , mà là hiện tại Tần gia sa sút, đại tẩu ( Vương Dục Thiên) chắc chắn sẽ để mắt đến chúng nó. Ta cũng kẹp ở giữa khó xử. Dù cũng là dâu Tần gia, cũng suy nghĩ cho con cháu trong nhà.”

“Cô mẫu, chỉ hai , còn Minh Hâm nữa mà.” Vương Dục Thiên giải thích.

Vương thị hừ lạnh: “Đó là cái cớ để con tùy tiện sân viện của biểu con ? Lang Gia Vương Thị đường đường danh gia vọng tộc mà gia giáo chỉ thế ? Hay con thấy Tần gia sa sút nên coi thường các cô nương nhà , sân ai thì , cần kiêng kị nam nữ đại phòng?”

Lời về , ngữ khí trở nên sắc bén.

Vương Dục Thiên mặt tái, : “Cháu dám.”

Hắn ngày thường hành xử khá tùy ý. Ở quê, chuyện nam nữ đại phòng cũng nghiêm ngặt như ở Thịnh Kinh, nên khi Tần Minh Nguyệt rủ tìm Tần Lưu Tây, cũng nghĩ nhiều, thì . Ai ngờ mắng thê t.h.ả.m thế .

lời dạy bảo của Vương thị cũng lý. Xông khuê viện của con gái nhà , quả thật là thất lễ.

“Cô mẫu, con sai . Lúc đó con ma xui quỷ khiến, nhất thời hồ đồ. Lát nữa con sẽ xin biểu đàng hoàng.” Vương Dục Thiên là nhận sai, lập tức sửa đổi.

Vương thị thở dài: “Xin là chắc chắn . Con cũng còn nhỏ nữa, nhất là khi ngoài, gì cũng suy nghĩ, thể tùy tiện như ở nhà . Nếu đắc tội với lúc nào .”

Vương Dục Thiên ngượng ngùng .

Trong lúc Vương thị dạy dỗ cháu trai, Tần Lưu Tây đang mắt to trừng mắt nhỏ với Vạn di nương. Nói đúng hơn, là Vạn di nương đang chịu đựng cái "t·ử v·ong" của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-657-van-di-nuong-khong-co-chi-tien-thu.html.]

Vạn di nương bại trận, ấp úng thốt một câu: “Ta... vốn khiếu học hành, là ngươi ép .”

Tần Lưu Tây lạnh, giơ tờ giấy Tuyên Thành chi chít chữ lên: “Ta ép ? Ta ép đến mức thả bay bản thế ? Chữ 'Túc' (足 - chân) đang yên đang lành, thành hình đang chạy? Sao vẽ thêm ngũ quan cho nó luôn ?”

Vạn di nương liếc tờ giấy. Luyện chữ "Túc", hàng đầu tiên còn dáng, đến hàng thứ hai phong cách bắt đầu đổi, và đến cuối cùng thì chữ "Túc" biến thành hình que.

Trẻ con ba tuổi còn hơn bà.

Vạn di nương chữ "Túc" đầu tiên do con trai mẫu, so sánh với chữ của , khỏi chột , yếu ớt : “Ta hết t.h.u.ố.c chữa .”

Tần Lưu Tây suýt bật vì tức.

là hết t.h.u.ố.c chữa.

Chữ "Túc" thành que, chữ "Đao" (刀) thành cái lỗ, còn chữ "Phi" (飛 - bay) , cánh gãy hết cả , bẹp dí, bay cái rắm!

Nàng im lặng hồi lâu. Vạn di nương từ chột chuyển sang nôn nóng, cuối cùng dứt khoát buông xuôi: “Dù cũng khiếu, luyện mãi cũng xong. Ngươi mắng thì mắng , cũng dựa chữ để kiếm cơm.”

“Ừ, ngươi dựa đàn ông.” Tần Lưu Tây khẩy: “Người đời đều ‘yêu phi’ hại đất nước. Người nếu mệnh yêu phi, rèn luyện kỹ năng yêu phi cho ? Chữ còn xong, gì đến cầm kỳ thi họa, giữ trái tim đàn ông?”

“Sao kỹ năng? Ta nhan sắc! Con xem, n.g.ự.c ngực, m.ô.n.g mông.” Bà dậy, uốn éo tạo dáng, vuốt nhẹ tóc mai, còn liếc mắt đưa tình với Tần Lưu Tây: “Nhan sắc chính là v·ũ k·hí sắc bén của , cần gì nhiều? Ngươi tưởng đàn ông đời nội hàm lắm ? Gặp một mụ xí, thể tủm tỉm bàn luận thư pháp với mụ ? Ta cho con , thấy phụ nữ ma chê quỷ hờn, thì dù là nam nhân tài cao bát đẩu đầu óc cũng trống rỗng, còn trông mong phun lời ý ? Xì!”

Tần Lưu Tây: “…”

Nhận thức ... lợi hại thật! Ta thế mà cãi câu nào.

“Nhan sắc cũng lúc tàn phai. Người nghĩ đến lúc hoa tàn ít bướm, tên đàn ông còn để mắt đến ? Ngay cả bây giờ, một cô nương trẻ trung mơn mởn sáp gần, còn thèm để ý ngươi là ai chắc?”

Vạn di nương ưỡn ngực: “Thế thì cũng chẳng sợ! Ta Thái thái (Vương thị) chống lưng, mấy con hồ ly tinh bên ngoài so với ?”

(Bà thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Bà còn con trai con gái nữa. Đến lúc hoa tàn ít bướm, chồng đáng tin cậy, thì hai đứa con chắc sẽ để bà c·hết đói... nhỉ?)

Tần Lưu Tây: “!”

Chưa từng thấy di nương nào chí tiến thủ như !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...