Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 656: Muốn chữa thì chữa, không cần nể mặt ai

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:14
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bước phòng Vương thị thì thấy bà đang cùng Tần Mai Nương xem sổ sách. Thấy nàng, Vương thị mừng rỡ dậy.

“Người con về, định xem xong chỗ sổ sách qua sân con, ngờ con đến .” Vương thị tươi, nắm tay nàng, đ.á.n.h giá từ đầu đến chân, nhíu mày: “Gầy nhiều quá. Đi đường vất vả lắm ?”

Tần Lưu Tây hành lễ với bà và Tần Mai Nương: “Cũng tàm tạm, chỉ là ăn uống hợp khẩu vị nên ăn ít thôi.”

Tần Mai Nương xen : “Thần sắc cũng tệ, nhưng hình như con cao thêm .”

Nhìn kỹ thì Tần Lưu Tây cao hơn cả hai họ, khi chuyện họ ngẩng đầu lên.

Vương thị càng nhíu mày sâu hơn. Con trai cao thì , nhưng con gái cao quá thì việc mai mối phiền phức. nghĩ đến phận của nàng, bà liền gạt ý nghĩ đó .

“Thẩm ma ma, bảo Lý thẩm hầm một bát canh gà cho Tây Nhi tẩm bổ, dùng cây nhân sâm Thiên Nhi mang đến .” Vương thị sai bảo Thẩm ma ma.

Tần Lưu Tây vội ngăn : “Đã , uống canh gà nhân sâm bổ quá chịu nổi . Không cần ạ, Kỳ Hoàng cũng hầm canh bổ dưỡng ở phòng bếp nhỏ của con .”

(Nhân sâm gì đó bằng quả đỏ của tiểu nhân sâm tinh? Lúc , tiểu nhân sâm tinh đang ôm hai quả đỏ vặt trụi, nước mắt. Quả mới chín quá ba ngày, t.h.ả.m quá!)

“Vậy lát nữa con mang nhân sâm về, bảo con bé đó cho.” Vương thị thấy nàng từ chối cũng ép, định cho nàng mang về, giải thích thêm: “Cây sâm là do nhà ngoại con gửi đến. Người mang đến là biểu ca con, lát nữa bảo nó qua đây, hai đứa gặp mặt quen.”

Thư Sách

“Gặp .”

Vương thị sững sờ: “Hả?”

Tần Lưu Tây thản nhiên : “Tần Minh Nguyệt dẫn đến tận sân của con giới thiệu . Nếu trong nhà khách mà mẫu bận dứt , thì cứ xin phép thư quán cho Tần Minh Thuần và Tần Minh Kỳ nghỉ một buổi về tiếp khách. Dù bọn họ mới là nam tử, tiếp đãi khách khứa là chuyện nên . Để biểu theo tiếp khách, dễ dị nghị.”

Mặt Vương thị nóng ran, chuyển sang xanh mét. Lời của Tần Lưu Tây như một cái tát giáng thẳng mặt bà.

Bà là chủ mẫu Tần gia, quản lý nội trợ, dạy dỗ con cái, tớ là bổn phận của bà. Đại gia tộc quy củ, khách nam đến nhà lý nào để nữ t.ử theo tiếp đãi, nam nữ thụ thụ bất . Cho dù đối phương là cháu trai bên ngoại của bà, thì việc tiếp đãi cũng do nam đinh trong nhà đảm nhận. Dù những lớn tuổi lưu đày, nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn ở Li Thành, thể tiếp khách.

thực tế thì ? Lại để một cô nương chồng cùng, còn tự do trong phủ?

Tần Minh Nguyệt đầu óc vấn đề mà dám dẫn nam nhân lạ viện của đại tỷ tỷ, còn dám giới thiệu? Nàng lấy tư cách gì?

Vương thị cảm thấy hổ vô cùng, trầm mặt : “Sắp đến Đoan Ngọ, cửa hàng buôn bán , và cô mẫu con bận tối mắt tối mũi, thành lơ là chuyện trong nhà, là của .”

Tần Mai Nương khẽ thở dài. Đàn ông trong nhà còn, Vương thị lo việc bên ngoài, việc nội bộ giao cho Tạ thị và Cố thị. Các cô nương to gan như , e là cũng do các trưởng bối ngầm đồng ý. Tạ thị chắc là chấm trúng cháu trai nhà đại tẩu .

Tần Mai Nương nghĩ đến thì Vương thị nghĩ đến. Chính vì nghĩ đến nên bà mới càng tức giận. Không bà chê con gái Tần gia xứng với cháu , mà là hành sự như quá kém cỏi.

như lời Tần Lưu Tây, chuyện truyền ngoài, sẽ con gái Tần gia thế nào?

Tần gia chỉ mỗi Tần Minh Nguyệt.

Hành động chẳng khác nào tát mặt bà, một chủ mẫu thất trách trong việc quản lý gia quy.

Tần Lưu Tây lạnh nhạt : “Các cô nương suốt ngày rảnh rỗi dễ sinh suy nghĩ lung tung, đầu óc dùng việc chính dễ gây chuyện liên lụy nhà. Mẫu cứ sắp xếp cho bọn họ bận rộn lên. Ta thấy con gái trong thôn việc từ sáng đến tối, chẳng thời gian mà nghĩ bậy.

Thời thế bây giờ khác xưa , tuy đến mức cơm ăn, nhưng đại lão gia trong nhà đang ở Tây Bắc ăn đất đấy. Không trông mong các nàng kiếm tiền nuôi gia đình, thì ít nhất cũng tự kiếm tiền mua hoa cài đầu, cắt tiền tiêu vặt , bảo các nàng đến thêu phường nhận việc thêm.”

Tần Mai Nương tán thành ngay: “Đề nghị đấy. Thêu phường cũng việc thêm, rèn luyện nữ công gia chánh, .”

Vương thị cũng gật đầu: “Lát nữa sẽ sắp xếp.”

Hai họ vô thức coi lời Tần Lưu Tây như mệnh lệnh mà thi hành, hề cảm thấy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-656-muon-chua-thi-chua-khong-can-ne-mat-ai.html.]

Bên ngoài, Vương Dục Thiên ho khan một tiếng, cao giọng xin gặp.

Vương thị thở dài. Nhà ít hầu, nha truyền tin như , khách nam đến đúng là bất tiện.

cửa, trừng mắt Vương Dục Thiên: “Vào đây chuyện.”

Vương Dục Thiên da đầu tê dại, bước . Thấy Tần Lưu Tây đang ung dung uống , thầm nghĩ: Đây là mách lẻo xong ?

Tần Mai Nương ôm sổ sách lên: “Đại tẩu, qua chỗ mẫu hầu hạ .”

Sau khi bà , Vương thị dù Tần Lưu Tây và Vương Dục Thiên gặp , vẫn giới thiệu một lượt.

“Đây là con thứ của đại cữu cữu con, tên Vương Dục Thiên, con gọi là biểu ca.” Vương thị giới thiệu phận Vương Dục Thiên cho Tần Lưu Tây, đó trừng mắt : “Đây là biểu ruột thịt của con, Lưu Tây.”

Vương Dục Thiên ngượng ngùng hành lễ với Tần Lưu Tây nữa: “Chào biểu .”

Tần Lưu Tây đáp lễ, nhạt nhẽo gọi một tiếng "biểu ca".

Vương thị lúc mới tiếp tục: “Năm ngoái gửi thư cho bà ngoại con, nhắc đến chuyện y thuật của con tồi. Bà ngoại con xuất từ dòng thứ của Quyền gia ở Tây Bắc, tuy khỏi ‘ngũ phục’ (hết quan hệ họ hàng gần), nhưng bà tiến cử danh tiếng của con với dòng chính Quyền gia. Thế nên biểu ca con mới hộ tống của Quyền gia ngàn dặm xa xôi đến đây cầu y.”

Vương thị hiểu rõ toan tính của như lòng bàn tay. Nếu Tần Lưu Tây bản lĩnh chữa khỏi cho của Quyền gia, thì Quyền gia sẽ nợ bà cụ Vương một ân tình.

Thứ hai, nếu chữa khỏi, Quyền gia sẽ nợ Tần Lưu Tây một ân tình cực lớn. Với thế lực của Quyền gia ở Tây Bắc, việc chiếu cố mấy vị đại lão gia đang lưu đày ở đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đây là chuyện "nhất cử lưỡng tiện". Bà cụ Vương chỉ cần một câu, giới thiệu một chút, chẳng mất gì. Quyền gia đến cầu là tùy họ. Bà chỉ là báo tin một vị đạo y như thế tồn tại.

Trong thế tục, chỉ cần lợi là thể toan tính. Là xuất từ đại gia tộc, Vương thị hiểu điều đó.

hiểu là một chuyện, bà thể chủ Tần Lưu Tây.

Vương thị Tần Lưu Tây: “Người của Quyền gia đến . Muốn gặp , chữa , con tự quyết định là . Không cần nể mặt ai cả, dù là bà ngoại con, , là tổ mẫu con, đều cần để ý. Tùy tâm ý con.”

Vương Dục Thiên mà kinh hãi, sang Vương thị. Ý của cô mẫu là coi trọng Tần Lưu Tây hơn cả biểu bên nhà dượng Quyền gia ở Tây Bắc ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...