Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 655: Không chấp kẻ ngu xuẩn
Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:13
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây trở về phủ qua cửa nhỏ ở thiên viện, kinh động đến ai, cũng chẳng phô trương thanh thế. vì khách đến tìm nàng, nên tự nhiên sẽ để mắt đến động tĩnh bên . Nàng về đầy nửa canh giờ, mò tới.
Đến là chị em Tần Minh Nguyệt, cùng với một thanh niên chừng hai mươi tuổi, là cháu ruột của cả Vương thị, tên Vương Dục Thiên.
Vương Dục Thiên Trương mụ mụ kể về tính tình và hành xử của Tần Lưu Tây, tổ mẫu ân cần dạy bảo, nên trong lòng sớm phác họa hình tượng về "biểu " tu : thanh cao, ngạo mạn, hòa đồng, chủ kiến lớn.
Về y thuật của nàng, vẫn còn chút nghi ngờ. Dù Tần Lưu Tây còn quá trẻ, mới mười sáu tuổi đầu, dù tài giỏi đến thì kiến thức cũng hạn chứ?
khi Quyền gia tin từ nhà , lập tức thu dọn hành lý lên đường. Hắn cũng chỉ đành theo, ngại ngàn dặm xa xôi đến nhà cô mẫu ở Li Thành. Cũng chẳng hiểu Quyền gia sốt sắng đến .
Khi gặp Tần Lưu Tây, Vương Dục Thiên sững sờ.
Biểu so với nữ t.ử cùng lứa thì cao ráo hơn hẳn. Khuôn mặt hề mềm mại, nữ tính mà nét phi giới tính, khó phân biệt nam nữ, nhưng sức hút và độ nhận diện cao hơn nhiều so với những nữ t.ử khuôn mặt đại .
Với chiều cao và cách ăn mặc đó, ngoài chắc sẽ tưởng nàng là nam nhi.
Ánh mắt Vương Dục Thiên dừng y phục của nàng. Một bộ thanh y, nếu nhầm thì đó là Thiên Thụy Cẩm, dùng chỉ vàng thêu những phù văn khó hiểu, khi cử động nhẹ nhàng, phảng phất như kim quang xẹt qua.
Mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây trâm ngọc đơn giản búi lên, để lộ vầng trán cao đầy đặn. Dưới đôi mày khí là cặp mắt đen láy, sáng ngời.
Dưới ánh của Tần Lưu Tây, Vương Dục Thiên bất giác thẳng . Nụ ôn hòa thường ngày khi đối diện với các biểu khác biến mất, đó là sự câu nệ và lúng túng.
Thật gặp quỷ!
Đối mặt với Tần Lưu Tây, cảm giác như lột trần, thấu tâm can, khiến dám lỗ mãng mặt nàng.
“Đại tỷ tỷ, tỷ về . Đây là biểu ca Vương gia đến từ Sơn Đông, cháu của đại bá mẫu, đặc biệt đến nhà chúng khách, ở đây mấy ngày .” Tần Minh Nguyệt bước lên, vẻ hào phóng giới thiệu, sang Vương Dục Thiên: “Biểu ca, đây là đại tỷ tỷ của chúng , từ nhỏ nhập đạo môn, là xuất gia.”
Vương Dục Thiên tiến lên, chắp tay hành lễ: “Gặp qua biểu .”
Tần Minh Nguyệt hai tiếng "biểu ", tay siết chặt khăn tay. Tuy nàng cũng gọi Vương Dục Thiên là biểu ca, nhưng đó chỉ là cách gọi tôn trọng, xét về độ thiết, nàng so với Tần Lưu Tây – biểu ruột thịt của . Vì thế, Vương Dục Thiên gọi nàng thì kèm tên, còn với Tần Lưu Tây chỉ đơn giản là hai chữ "biểu ".
Tần Lưu Tây "ừ" một tiếng, Tần Minh Nguyệt : “Đã là khách từ xa đến, dẫn lung tung? Nếu các trưởng bối nhà, cũng nên để khách chờ ở phòng khách chứ.”
Dẫn một nam t.ử xa lạ đến sân viện của nàng, quy củ khuê phòng học vứt cho ch.ó ăn ?
Thư Sách
Dù giới thiệu, cũng đến lượt một cô nương chồng như nàng . Trưởng bối trong nhà c·hết hết ?
Truyền ngoài, nàng là xuất gia thì , nhưng thanh danh của các cô nương khác trong Tần gia còn cần ?
Nghe ý chỉ trích trong lời của Tần Lưu Tây, mặt Tần Minh Nguyệt nóng bừng, đỏ lựng lên vì hổ.
Vương Dục Thiên cũng ngờ Tần Lưu Tây gặp mặt trách mắng. Dù mắng Tần Minh Nguyệt, nhưng lời cũng ám chỉ vô lễ, khiến cũng thấy khó xử.
“Đại tỷ tỷ, chúng chỉ tỷ về nên qua chào hỏi thôi mà.” Tần Minh Hâm (em gái Tần Minh Nguyệt) phụng phịu giải thích.
Tần Lưu Tây thản nhiên: “Tin tức của các ngươi cũng nhanh nhạy thật, mới cửa bao lâu mà các ngươi ? dù chào hỏi, cũng cần các ngươi dẫn nam nhân lạ đây. Tần Minh Kỳ và Tần Minh Thuần nhà thì để khách chờ ở phòng trưởng bối. Tần gia tuy sa sút, nhưng cái cớ để các ngươi vứt bỏ quy củ.”
“Ngươi!”
Tần Minh Nguyệt ngăn Tần Minh Hâm , vẻ mặt áy náy: “Đại tỷ tỷ đừng giận, là sai, quên mất chỗ của tỷ tùy tiện .”
Vương Dục Thiên nhíu mày.
Tần Lưu Tây liếc xéo: “Thu hồi mấy cái tâm tư nhỏ mọn đó . Tráo khái niệm chẳng lợi gì cho ngươi, cũng chẳng hại . Nếu ngươi thấy một cô nương khuê các đính hôn mà dẫn nam nhân lung tung chuyện lớn, thì tùy ngươi, nhưng đừng liên lụy đến các tỷ khác.”
Thứ gì ? Với cái trình độ mà đòi chơi xỏ nàng ? Ngốc thôi chứ!
Mặt Tần Minh Nguyệt trắng bệch, hổ đến mức vững, chiếc khăn trong tay vò nát như dưa muối, cố cãi: “Muội... chỉ nghĩ biểu ca ngoài.”
“Không ngoài thì cũng là nam nhân, các ngươi thể xông lung tung ?” Tần Lưu Tây lạnh giọng quát: “Ta dù là xuất gia cũng còn quy củ nam nữ đại phòng, còn ngươi?”
Lời chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt Vương Dục Thiên là kẻ lễ nghĩa. Vương Dục Thiên hổ vô cùng.
Tần Lưu Tây thèm Tần Minh Nguyệt nữa, với Vương Dục Thiên: “Đến chỗ mẫu chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-655-khong-chap-ke-ngu-xuan.html.]
Nàng cũng chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, một bước.
Tần Minh Nguyệt đến bên cạnh Vương Dục Thiên, sụt sùi : “Vương gia biểu ca, tính tình đại tỷ tỷ lắm, đừng trách tỷ .”
Vương Dục Thiên liếc nàng một cái, lùi một bước, : “Nàng đúng, là vô lễ, lẽ nên chờ ở chỗ cô mẫu.”
Tần Minh Nguyệt cuống lên: “Huynh chỉ vì lo lắng cho bệnh tình của Quyền công t.ử nên mới thất lễ nhất thời, thể trách ?”
Vương Dục Thiên thầm nghĩ: Lời của rốt cuộc là giải vây cho là định tội đây?
Nói cũng , là do nàng cứ nằng nặc mời mọc, vốn định về chờ ở chỗ cô mẫu, nhưng chịu nổi lời ngọt ngào của nàng nên mới theo.
Kết quả biểu giáo huấn một trận.
Vương Dục Thiên chút buồn bực. Hắn vốn kẻ thất lễ như , tự dưng phạm sai lầm ngớ ngẩn thế ?
Chẳng lẽ lây bệnh ngốc từ Tần Minh Nguyệt?
Vương Dục Thiên lùi thêm hai bước: “Ta đến chỗ cô mẫu đây.”
Thấy tránh như tránh tà, Tần Minh Nguyệt tức dậm chân. Vốn dĩ biểu ca Vương gia đối với nàng ôn nhu, Tần Lưu Tây xuất hiện, liền coi nàng như thú dữ, lũ lụt mà tránh xa!
Tần Lưu Tây chính là kẻ ngáng đường thanh vân của nàng!
Trong mắt Tần Minh Nguyệt tràn đầy oán hận, nước mắt lưng tròng.
“Đại tỷ tỷ bày cái vẻ đó kiêu ngạo quá , chẳng coi chúng gì, còn mắng chúng mặt biểu ca. Chẳng chút tình chị em nào, thật quá đáng!” Tần Minh Hâm tức tối .
Tần Minh Nguyệt định gì đó, thì từ phía cửa sân truyền đến tiếng đối thoại.
“Sư , tại các nàng mắng sư phụ?” Giọng một bé gái non nớt vang lên.
Đằng Chiêu lạnh nhạt đáp: “Có thể là vì ngu xuẩn đấy.”
“Ồ, tại các nàng ngu xuẩn như ?”
“Bởi vì ghen tị sẽ con biến chất, đầu óc cũng biến dạng, kẹp cho ngu .”
Tần Minh Nguyệt giận dữ phắt .
Rầm!
Cánh cửa viện đóng sầm ngay mặt các nàng.
Không chấp nhặt với kẻ ngu xuẩn!