Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 654: Sát thần về phủ rồi!

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:12
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Tần Lưu Tây chằm chằm, Xích Nguyên lão đạo cũng dám trái ý nàng mà lén lút dùng Đại Diễn Thuật bói toán. Dù nàng chỉ dọa "giải tán đạo quan" cho vui, nhưng ông vẫn dám.

Con bé lớn , tâm tư càng thêm nhạy cảm, sợ ông mất.

Thôi thì đợi thêm chút nữa . Đồ đồ , thời gian dài thêm chút nữa, bên cạnh nàng thêm bầu bạn, nàng sẽ cô độc như .

Nghĩ đến Xích Chân Tử, trong mắt Xích Nguyên lão đạo xẹt qua một tia lạnh lẽo.

liều cái mạng già , ông cũng đ.á.n.h rớt xuống bụi trần một nữa!

Ở phương xa, Xích Chân T.ử bầu trời, ánh mắt u ám. Thời cơ tới, nhưng sư bọn họ, ắt sẽ ngày gặp . Khi đó, ân oán cũ mới, sẽ cùng thanh toán.

Thấy lão nhân chịu yên, Tần Lưu Tây lôi kéo ông bàn về cái hang ổ phá của Xích Chân Tử, dụ dỗ ép buộc ông đến đó bế quan.

Xích Nguyên lão đạo , hậm hực : “Đó là một trong những hang ổ của . Ngươi bảo đến đó 'chim tu hú chiếm tổ chim khách', là dùng mồi nhử chứ gì?”

Tần Lưu Tây như bừng tỉnh: “A! Đây cũng là một ý kiến ! Ta sẽ bố trí thêm một sát trận ở đó, ngài cứ ở đó mồi câu. Hắn dám đến, chúng sẽ tóm gọn!”

Xích Nguyên lão đạo bứt thêm một cọng râu, chỉ tay nàng run rẩy nửa ngày mới nghẹn một câu: “Thực ngươi sớm soán vị cướp quan đúng ?”

Đây còn là đồ ruột ? Ép ông lên Lương Sơn ?

Sắp nó chọc tức c·hết !

Tần Lưu Tây liếc xéo: “Một công đôi việc, lãng phí. Dù ngài chẳng đang lén lút dùng Đại Diễn Thuật bói vị trí của ? Khỏi cần bói, cứ 'ôm cây đợi thỏ', chờ tự chui đầu lưới!”

Xích Nguyên lão đạo cảm thấy tim mệt quá. Thôi, sớm muộn gì cũng cho tức c·hết!

Thư Sách

Hạ gục lão nhân xong, Tần Lưu Tây tỏ vẻ hài lòng. Nàng ngâm nga hát lấy cái hũ dưỡng hồn mang về từ Thịnh Kinh , triệu hồi tàn hồn của Đại Dung đang nuôi dưỡng trong đó.

Sau một thời gian tẩm bổ, tàn hồn Đại Dung vững chắc hơn nhiều. Lại Đằng Chiêu tụng kinh siêu độ mỗi ngày, đại thù cũng báo, oán khí tan biến. Hồn thể tuy còn gầy yếu, nhưng thấp thoáng dáng vẻ quyến rũ xinh lúc sinh thời.

Tần Lưu Tây định đưa nàng xuống địa phủ.

Đại Dung do dự hỏi: “Ta thể đầu thai, ở bên cạnh ngài ?”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Lúc , ngươi báo thù rửa hận, tất gánh nghiệp chướng. Xuống đó, thứ đều thanh toán. Ngươi tránh khỏi, cũng thể ở .”

Thần sắc Đại Dung buồn bã, nhưng nhanh mỉm : “Ta hiểu .”

Còn thể tồn tại đến giờ là may mắn lắm , đòi hỏi thêm nữa thì đúng là tham lam.

Thấy nàng buông bỏ khúc mắc, Tần Lưu Tây mới gọi Hắc Vô Thường đến đưa nàng . Nàng cũng tiện thể chuyện về Ngụy Tà, xin cho một xuất biên chế .

Hắc Vô Thường vỗ tay: “Ngài nghĩ chu đáo quá! Thực đó hiện giờ nhân thủ cũng đủ. Vừa rút truy tìm tên ôn thần Hủy La, duy trì trật tự âm phủ. Người chờ đầu t.h.a.i xếp hàng dài dằng dặc thì thôi , c·hết dương gian cũng nhiều đến mức đủ câu hồn, khiến cho một ác nhân c·hết vẫn tác oai tác quái, tàn hại âm hồn vô tội. Diêm Quân họp với chúng , cũng đang tính tìm vài sinh hồn 'Sinh Vô Thường' tạm thời, đỡ đần chút nào chút . Ngài giới thiệu một , đúng là giải quyết việc cấp bách cho chúng .”

(Còn chuyện đối phương là sinh hồn t.ử hồn, chỉ cần là Tần Lưu Tây chọn trúng, thì dùng tất, quản nó sống c·hết!)

Tần Lưu Tây nhíu mày hỏi: “Mỗi ngày c·hết nhiều ? Là c·hết tự nhiên đột tử?”

Hắc Vô Thường sững sờ, : “Đều cả. ngài mới để ý, hình như năm nay c·hết đúng là nhiều hơn năm ngoái một chút.”

Sinh t.ử luân hồi, c·hết ắt sinh. C·hết nhiều, cũng sẽ sắp xếp cho c·hết đầu t.h.a.i để cân bằng âm dương.

Tần Lưu Tây thuận miệng nhắc, thấy gì đó sai sai. Hiện giờ địa phủ "quỷ mãn vi hoạn" (quỷ đông như kiến), chuyện bình thường. Chẳng lẽ dương gian "tạo " tích cực?

Hắc Vô Thường yên nữa, về tìm Lão Phán (Phán Quan) xem sổ sách, xem chỗ nào sơ sót .

“Ta vội quá, lệnh bài Sinh Vô Thường và xích câu hồn mang theo. Ta về xin một bộ gửi lên cho Ngụy Tà . Lão Hắc đây, cáo từ!”

Tần Lưu Tây gật đầu: “Đi .”

Đại Dung cúi hành đại lễ với Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu. Nếu hai thầy trò họ, nàng hồn phi phách tán từ lâu. Nàng vô cùng cảm kích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-654-sat-than-ve-phu-roi.html.]

Hai đốm kim quang công đức bay linh đài của hai . Đằng Chiêu vui mừng khôn xiết.

“Con dụng tâm. Từ nay về , những việc tích phúc đức như sẽ nhiều, kiên định đạo tâm.” Tần Lưu Tây vỗ vai bé.

Đằng Chiêu gật đầu.

Tiễn Đại Dung , Tần Lưu Tây nán đạo quan mà chạy ngay về Phi Thường Đạo, dặn dò Ngụy Tà an tâm ở đó, dẫn hai đồ về Tần gia.

Rời nhà ba tháng, giờ sang tháng Năm, sắp đến Tết Đoan Ngọ. Khi Tần Lưu Tây bước phủ, thấy tiếng vang lên từ bên trong.

Bước chân nàng khựng , chỉ liếc một cái về phía thiên viện.

“Á á á! Sát thần về !” Tiểu nhân sâm tinh là kẻ đầu tiên cảm nhận thở của Tần Lưu Tây, từ trong đất nhảy vọt , lao về phía cửa sân.

Kỳ Hoàng vốn đang thêu hoa mái hiên, liền dậy. Mới hai bước, nàng thấy Tần Lưu Tây xuất hiện ở cửa.

“Người về .” Kỳ Hoàng đón lấy, nhíu mày trách yêu: “Sao gầy thế ? Ở Thịnh Kinh đồ ăn ngon ?”

“Nhớ ngươi nên gầy đấy.” Tần Lưu Tây hì hì trêu chọc.

“Chỉ cái dẻo miệng.” Kỳ Hoàng đ.á.n.h giá nàng một lượt: “Tuy gầy , nhưng vóc dáng cũng cao lên một chút.”

Nàng sang Đằng Chiêu. Thằng bé cao lên nhiều hơn, gương mặt cũng thêm phần kiên nghị, trải qua những gì.

Đằng Chiêu hành lễ với nàng, dán mắt tiểu nhân sâm tinh đang trốn gốc cây. Cậu bước tới, cẩn thận nhấc nó lên tay.

Tiểu nhân sâm tinh vặn vẹo cái mập mạp trắng trẻo, ngượng ngùng : “Cuối cùng các cũng về .”

Đằng Chiêu gạt nhẹ mấy cái lá đầu nó: “Kiểu tóc rối . Lát nữa tỉa cho.”

Tiểu nhân sâm tinh cứng đờ. Ký ức thê t.h.ả.m tên nhóc mắc chứng cưỡng ép sạch sẽ chi phối ùa về, rõ mồn một như mới hôm qua.

Nó linh hoạt uốn éo sâm, nhảy xuống đất: “Cái gọi là vẻ hỗn loạn! Thẩm mỹ của ngươi vấn đề!”

Mẹ kiếp, cầu xin ngươi ! Sao cứ chằm chằm mấy cái lá của thế!

Tần Lưu Tây liếc tiểu nhân sâm tinh, ánh mắt dừng chùm quả đỏ đầu nó: “Khá lắm, hai quả đỏ đầu ngươi thuộc về .”

Tiểu nhân sâm tinh vội đưa tay che đầu, lùi hai bước.

Nghĩ là sát thần về phủ, vui quá hóa rồ, quên béng mất việc giấu hai quả đỏ quý giá .

C.h.ế.t tiệt, sơ suất quá!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...