Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 649: Tướng mạo Cửu Tử Nhất Sinh
Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:07
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra khỏi Lâm Thị Y Quán, Ngụy Tà liền quấn lấy Tần Lưu Tây hỏi, tại nàng đối xử với Lâm Thị như , còn chủ động cho một lối thoát. Đây phong cách của nàng.
“Với tính cách của ngươi, đáng lẽ xử lý mới đúng.” Ngụy Tà cánh tay b·ị c·hém của , liếc con d.a.o găm bên hông Đằng Chiêu. Con d.a.o đó, thể thiêu đốt cả linh hồn.
Chính còn b·ị c·hém, mà Lâm Thị chẩn đoán sai, còn ỷ thế h·iếp , thế mà nàng tha cho. Điều thật đáng ngờ.
Tần Lưu Tây : “Ta xử lý gì? Chuyện bất bình đời nhiều lắm, thể dẫm nát từng chân ? Lâm Thị mở y quán, đừng chuyện thu phí đắt rẻ, chỉ cần họ điều kiện cứu là . Còn đôi vợ chồng , ngươi cảnh của họ ? Trên cha già quanh năm t.h.u.ố.c thang, bốn đứa con thơ, cả nhà chỉ trông chờ chồng săn.”
Ngụy Tà ngẩn . Những gia đình nghèo khổ, đa phần đều như .
“Viêm ruột thừa uống một thang t.h.u.ố.c là khỏi hẳn, uống một thời gian, còn điều trị dày, nếu dễ tái phát. Đặc biệt là dựa nghề săn b.ắ.n ăn uống thất thường như , dùng t.h.u.ố.c điều trị tốn tiền ?” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Bây giờ y quán chữa bệnh và điều trị miễn phí cho , tội gì y quán khác tốn tiền? Giữ chút bạc đó mua cái gì ngon cho già trẻ nhỏ chẳng hơn ?”
“Trước mặt thực tế, thể diện và tôn nghiêm chẳng đáng giá một xu. Đặc biệt là đối với bá tánh nghèo khổ, họ càng mấy thứ đó. Vì những thứ đó giúp họ cơm ăn áo mặc, càng giúp họ sống thể diện hơn. Ngụy Quân , đáy xã hội là sĩ t.ử như các ngươi, ngày ngày nghĩ để tôn nghiêm, trở thành . Suy nghĩ cơ bản nhất của họ là, ăn no mặc ấm . Những thứ đó đảm bảo , mới bàn đến chuyện khác.”
Ngụy Tà chăm chú nàng, hồi lâu mới thốt một câu: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà thấu đáo như , cứ như ông cụ non sống lâu năm .”
Tần Lưu Tây lườm : “Đó là trí tuệ và lòng thiện lương. Ngươi xuất sĩ tử, chắc hiếm khi thấy những gia đình nghèo khổ thật sự sống thế nào. Vì một miếng ăn, họ thể đến mức nào? Tôn nghiêm là cái thá gì, mài ăn ?”
“Hơn nữa, nguyện ý cho một lối thoát, cũng là nể mặt tổ phụ khuất của .”
Đằng Chiêu hỏi: “Sư phụ quen Lâm gia ?”
“Từng duyên gặp tổ phụ một , cũng là vì biện chứng bệnh lý mà kết bạn. Người sáng lập Lâm Thị, tức là ngự y Lâm Nguyên, là một bụng, tâm. Ông xứng đáng bình an vinh quy từ chốn cung đình ăn thịt đó để mở y quán. Khi ông còn sống, cũng thường xuyên khám bệnh từ thiện. Danh tiếng của Lâm Thị chính là nhờ đó mà , phí khám cũng đắt như . Đáng tiếc, đến đời , còn tấm lòng đại thiện như Lâm Nguyên lúc đó nữa.”
Mới mấy năm thôi, Lâm Nguyên mất , Lâm Thị Y Quán liền đổi.
Ngụy Tà : “Ngươi sợ ngươi , sẽ bằng mặt bằng lòng ? Dù ngươi cũng coi như con dê béo để thịt, còn kê cả đơn t.h.u.ố.c điều trị đắt tiền.”
Tần Lưu Tây "À" một tiếng: “Ngươi cũng đúng. Xem nhờ quỷ sai đưa Lâm Nguyên lên đây một chuyến, dạy dỗ đứa cháu cho . Ông mới c·hết bao lâu, chắc vẫn còn đang xếp hàng chờ đầu thai.”
Ngụy Tà: “…”
(Người cuối cùng cũng bình thường trở . Cái vẻ thâm trầm lúc nãy thật sự quen!)
Thế là, đêm đó cha con Lâm Thế Quyền lão gia t.ử báo mộng về mắng cho một trận tơi tả. Ngày hôm , cả hai cha con đều mang quầng thâm mắt, lặng lẽ giảm giá t.h.u.ố.c trong y quán xuống một chút. Vì lão gia t.ử dặn, nếu theo, ngày nào ông cũng lên mắng. Ai mà chịu nổi?
“Thần y, xin dừng bước. Chủ nhân nhà cho mời.” Một gã sai vặt mặc áo tớ chặn đường mấy , mặt tươi rói nhưng nụ mang theo vẻ khổ sở.
Tần Lưu Tây đầu, về chiếc xe ngựa cách đó xa. Từ lúc khỏi y quán, nàng nhận chiếc xe , giờ mới chịu mặt chặn đường.
“Muốn khám bệnh?”
Gã sai vặt sững sờ, nịnh nọt một câu: “Thần y quả nhiên liệu sự như thần.”
“Ngươi đầy mùi thuốc, nhưng khỏe mạnh giống bệnh. Không ngươi thì là chủ nhân nhà ngươi chứ ai, bằng chặn đường gì?” Tần Lưu Tây đưa tay che trán mặt trời: “Nắng gắt quá, về khách điếm . Đi theo .”
Gã sai vặt ngây . Thuận lợi ?
……
Tần Lưu Tây đàn ông gầy gò, ốm yếu, mặt mày tái nhợt đang giường, hồi lâu mới thốt một câu: “Tướng mạo Cửu T.ử Nhất Sinh (chín phần c·hết một phần sống). Ngươi đây là thoát một kiếp nạn c·hết đấy.”
Tướng mạo , ấn đường đen kịt, huyết quang tai ương gần như bao trùm . Tướng c·hết mười mươi, chỉ còn một tia sinh cơ yếu ớt đến mức gần như thấy.
Hắn trải qua đại nạn, quá ba tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-649-tuong-mao-cuu-tu-nhat-sinh.html.]
Vậy mà vẫn còn sống .
là mạng lớn.
Người đàn ông trạc chừng hai mươi lăm tuổi, Tần Lưu Tây , đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng: “Thanh Bình Quan ở Li Thành một đạo y, y thuật xem tướng, đạo hiệu Bất Cầu. Chẳng lẽ chính là các hạ?”
“Ồ? Chẳng lẽ ngươi đến đây là vì ?” Tần Lưu Tây nhướng mày.
Mắt đàn ông càng sáng hơn, giơ tay về phía gã sai vặt: “Ngõa Tùng, đỡ dậy.”
Gã sai vặt tên Ngõa Tùng cùng một hộ vệ khác vội vàng đỡ dậy.
“Tại hạ là Đỗ Miện, Lệ Thành, mắt Bất Cầu thiếu quan chủ.” Đỗ Miện chắp tay hành lễ: “Nghe Bất Cầu thiếu quan chủ y thuật cao minh, nên tại hạ mới đến cầu y. Không ngờ gặp ngài ở phủ thành, thật sự là may mắn của tại hạ.”
Hắn một , cả thở hồng hộc, trán rịn mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gầy yếu.
“Chủ tử, ngài đừng vội, từ từ thôi.” Ngõa Tùng đỡ , kê một cái gối dựa lưng, vẻ mặt đầy xót xa.
“Không .” Đỗ Miện gượng: “Để thiếu quan chủ chê .”
Tần Lưu Tây hỏi: “Nếu ngươi tìm cầu y, phố chặn ?”
“Vừa thấy ngài tuổi còn nhỏ mà chẩn đoán bệnh cho thợ săn , trong lòng dấy lên một tia hy vọng thôi.” Đỗ Miện bàn tay giấu trong tay áo: “Tại hạ là sắp c·hết, nhưng cam tâm c·hết sớm, chỉ thêm một tia hy vọng cũng thử xem. Không ngờ, đ.á.n.h bậy đ.á.n.h bạ cầu đúng .”
Tần Lưu Tây: “Nhìn . Ngươi trải qua đại kiếp nạn, thương nặng như mà vẫn c·hết, quả thật là mạng lớn.”
Đỗ Miện: “…”
“Nằm xuống , cởi áo , xem thử.” Tần Lưu Tây bĩu môi.
Nàng lùi hai bước. Đỗ Miện xuống, quần áo cởi bỏ, để lộ thể đầy những vết sẹo dữ tợn.
“Hít hà!” Ngụy Tà thò đầu thoáng qua, nhảy xa: “Chẳng trách che kín mít như , chỗ ... còn miếng thịt nào lành lặn cả.”
Tần Lưu Tây tiến lên xem xét, nữa thở dài: “Ngươi đúng là kiên cường. Thế mà vẫn c·hết!”
Khóe miệng Đỗ Miện giật giật. Hắn mạng lớn, nhưng cần thiết cứ lặp lặp câu " c·hết" đó . Nghe cứ như khen mà như khen, chẳng nên đáp thế nào cho .
Thư Sách