Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 648: Sửa sai là điều nên làm

Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:06
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành động dứt khoát của Tần Lưu Tây công khai cho thấy rõ: Lâm Thị Y Quán thực sự chẩn đoán sai bệnh.

Tiếng xì xào bàn tán, tiếng chê trách trong đám đông ngày càng lớn.

Thu tiền khám bệnh cao như chẩn đoán sai. Nếu vị tiểu đại phu vạch trần, chẳng Lâm Thị suýt nữa hại c·hết ?

Quá coi thường mạng !

Lâm Thế Quyền thấy những lời . Mặt đen như đáy nồi, khó coi vô cùng. Hắn cũng oán hận Tần Lưu Tây thêm một phần.

Tên nhóc con chui mà lo chuyện bao đồng!

Người phụ nữ xô mạnh Lâm Thế Quyền , hét lên: “Ta các chữa hỏng chồng mà! Lại còn vu cho ăn vạ tống tiền? Phì! Nếu vì cái danh tiếng của các , chúng thèm bỏ tiền oan đây chắc? Thu tiền thì đắt, bản lĩnh thì , các lấy mặt mũi mà thu phí cao thế? Ai đây các chẩn đoán sai bao nhiêu , chỉ là may mắn gặp thần y như chúng thôi!”

Lâm Thế Quyền xô ngã xuống đất, vẫn cố cãi: “Lúc đó mạch tượng của bệnh nhân rõ ràng là viêm ruột!”

“Ngươi còn già mồm ?” Người phụ nữ giận dữ.

Tần Lưu Tây lúc lên tiếng: “Thím , bệnh quan trọng hơn. Đừng so đo mấy chuyện vụn vặt nữa, quan trọng là để chồng thím uống t.h.u.ố.c chữa trị ngay.”

“Bệnh chữa ?” Người phụ nữ lo lắng nàng.

“Đương nhiên là .” Tần Lưu Tây sang Lâm Thế Quyền: “Chắc hẳn Lâm đại phu cũng cho rằng chẩn đoán sai. Theo ngài, viêm ruột thừa nên kê đơn thế nào?”

Lâm Thế Quyền dậy, phủi bụi : “Tiểu đại phu chẩn đoán đúng bệnh, thì dùng t.h.u.ố.c thế nào, chẳng lẽ trong lòng rõ?”

“Ta đương nhiên rõ. Chỉ là bệnh nhân đến chỗ các ngài , tuy t.h.u.ố.c đúng bệnh, nhưng giờ rõ nguyên nhân, việc sửa sai là điều nên chứ? Nói cũng , Lâm Thị các ngài chậm trễ bệnh tình của vị đại ca , bây giờ chữa trị miễn phí và bồi thường cho họ cũng là hợp lý, ? Dù tổ tiên các ngài cũng là ngự y, tin các ngài đủ tư cách và tấm lòng.”

Lâm Thế Quyền ngẩn . Tần Lưu Tây đây là đang cho một lối thoát. Hắn vội : “Đó là tự nhiên. Trước đây chẩn đoán đúng là triệu chứng viêm ruột, ngờ biến chứng thành viêm ruột thừa mãn tính. Giờ bệnh tình rõ, nếu các vị tiếp tục chữa trị tại Lâm Thị, chúng sẽ thu một xu, coi như tạ với các vị.”

Mọi xung quanh gật gù. Lâm Thị cũng còn chút trách nhiệm.

Người phụ nữ do dự, Tần Lưu Tây: “Tiểu đại phu, ngài thể chữa cho chồng ?”

“Ta kê đơn thì các ngài cũng tiệm t.h.u.ố.c bốc thuốc. Nếu Lâm Thị nguyện ý lấy công chuộc tội, tội gì vẽ rắn thêm chân?” Tần Lưu Tây : “Bất kể thế nào, Lâm Thị Y Quán chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, để hỏng cái bảng hiệu ngự y của tổ tiên . Lâm đại phu nhỉ?”

Lâm Thế Quyền: Ngươi đang ép đấy! Ta !

cái thang , leo cũng leo, còn tươi mà leo: “Đương nhiên! Cứu là tôn chỉ hành nghề của Lâm Thị chúng . Không tiểu đại phu kê đơn thế nào? Ở đây gió to, chi bằng trong chuyện cho rõ ràng.”

Gió to cái gì, một chút gió cũng . Hắn chỉ sợ Tần Lưu Tây câu gì khó , dìm mặt mũi Lâm Thị xuống đất mà chà đạp thôi.

Tần Lưu Tây cũng khó , cũng đến giờ rút kim. Nàng rút kim, bảo phụ nữ dìu chồng Lâm Thị Y Quán.

Trong y quán, Tần Lưu Tây bắt mạch nữa cho thợ săn, hỏi kỹ triệu chứng mấy ngày nay, trong lòng tính toán.

Nàng nghĩ nghĩ, Lâm Thế Quyền: “Vừa châm cứu thông kinh mạch ruột, giảm đau cho . Giờ dùng t.h.u.ố.c cần lấy công phạt (tấn công mạnh), tả hỏa chủ, từ từ điều hòa đường ruột, thông chỗ tắc nghẽn ở ruột thừa, tiêu trừ ổ bệnh. Vì định dùng ‘Đại Hoàng Mẫu Đơn Thang’, Lâm đại phu thấy ?”

Lâm Thế Quyền cân nhắc đơn t.h.u.ố.c Đại Hoàng Mẫu Đơn Thang, gật đầu: “Hợp lý.”

Tần Lưu Tây lấy giấy bút, thoăn thoắt một đơn thuốc: Đại hoàng 30 gam, Mẫu đơn bì 25 gam, thêm Hạt đào nhân 9 gam, Hạt bí đao 30 gam...

Viết xong, nàng đưa cho Lâm Thế Quyền. Hắn xem qua, nhịn liếc Tần Lưu Tây. Một vị t.h.u.ố.c chút đổi so với bài t.h.u.ố.c truyền thống, tiểu t.ử dùng t.h.u.ố.c mạnh bạo.

Tần Lưu Tây dừng , tiếp một đơn t.h.u.ố.c nữa: “Đơn để trị viêm ruột thừa, liệu trình khá dài, cần uống liền bảy thang. Đợi chỗ mấu chốt khỏi , uống tiếp đơn t.h.u.ố.c điều trị dày để dưỡng đường ruột, tránh tái phát. Lâm đại phu điều trị luôn cho .”

Lâm Thế Quyền nhận lấy xem, khóe miệng giật giật. Đơn t.h.u.ố.c điều trị còn đắt hơn cả đơn t.h.u.ố.c trị bệnh .

Tiểu t.ử coi Lâm Thị là con dê béo để thịt !

“Không vấn đề gì chứ? Chữa cho khỏe hẳn, họ cũng tiện Lâm Thị chữa hỏng, ngược còn giúp các ngài lấy tiếng thơm.” Tần Lưu Tây tủm tỉm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-648-sua-sai-la-dieu-nen-lam.html.]

(Cái thang kê cao thêm một bậc, cao đến chóng mặt!)

Lâm Thế Quyền nhạt: “Không vấn đề.” Hắn đưa đơn t.h.u.ố.c đầu tiên cho d.ư.ợ.c đồng: “Đi sắc thuốc.”

Dược đồng vội vàng theo.

Người phụ nữ Tần Lưu Tây: “Tiểu đại phu, bệnh thật sự chữa khỏi ?”

“May là mãn tính, triệu chứng nhẹ, cấp tính, nếu động d.a.o .” Tần Lưu Tây : “Viêm ruột thừa cấp tính cần phẫu thuật cắt bỏ, dùng t.h.u.ố.c khỏi .”

Vợ chồng thợ săn mặt cắt còn giọt máu. Động d.a.o lên , chuyện thật dám tưởng tượng.

Lâm Thế Quyền kinh ngạc: “Động d.a.o là động thế nào?”

“Tự nhiên là mổ chỗ đau , cắt bỏ đoạn ruột viêm tắc.”

Lâm Thế Quyền: “Lại còn cách ? Ngươi bao giờ ?”

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Ta , chỉ bên Đông Dương phương pháp .”

Lâm Thế Quyền chút thất vọng.

Vợ chồng thợ săn cảm tạ Tần Lưu Tây rối rít, còn định đưa mười lượng bạc mà Lâm Thế Quyền trả cho nàng tiền khám bệnh. Nếu nàng, e là bệnh chữa .

Tần Lưu Tây chỉ lấy một lượng bạc tượng trưng, thấy vợ chồng họ hậu đường nghỉ ngơi, liền cáo từ.

Lâm Thế Quyền ngăn nàng , suy nghĩ một chút chắp tay : “Đa tạ tiểu đại phu tay giải vây. Còn quý danh của ngài? Tiểu đại phu tuổi còn nhỏ mà y thuật cao minh như , sư phụ là ai?”

Tần Lưu Tây đáp: “Ta ? Chỉ là một đạo y của Thanh Bình Quan ở Li Thành thôi, đạo hiệu Bất Cầu.”

Lâm Thế Quyền sững sờ. Đạo y?

Khoan , đạo hiệu quen quen, hình như ?

Thư Sách

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên linh quang lóe lên. Hắn nhớ lời trăn trối của tổ phụ khi mất: "Sau con cháu Lâm gia hành nghề y, nếu trong giới đồng đạo gặp một tiểu đạo y đạo hiệu là Bất Cầu, tuyệt đối đừng nghi ngờ y thuật của đó, cũng đừng đối đầu với đó. Nếu , nhất định sẽ vả mặt."

Chẳng lẽ đây chính là vị tiểu đạo trưởng Bất Cầu đó ?

Tổ phụ mất cách đây sáu năm, lúc đó gọi đối phương là "tiểu đạo y", lời lẽ đầy tán thưởng. Vậy mắt mới mười mấy tuổi, chẳng lúc tổ phụ gặp nàng, nàng còn nhỏ hơn nữa ?

Lâm Thế Quyền nghĩ thông suốt, lập tức hỏi cho rõ, nhưng Tần Lưu Tây mất . Hắn vội đuổi theo ngoài, nhưng bóng thấy !

(Lời tác giả: Đã tra cứu tài liệu, viêm ruột thừa nhẹ thể điều trị bằng Đông y, nặng thì phẫu thuật. Viết vì cốt truyện, cấm bắt bẻ, bắt bẻ cũng thèm để ý , hi hi!)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...