Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 647: Nàng tới để vả mặt
Cập nhật lúc: 2025-11-19 06:38:05
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thế Quyền ánh mắt của Tần Lưu Tây mà thấy . Mày nhíu chặt, đám đông vây xem ngày càng đông, linh cảm mách bảo thể để Tần Lưu Tây tiếp, nếu danh tiếng Lâm Thị Y Quán chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hắn định lên tiếng, phụ nữ nhanh nhảu : “ , năm ngày , chồng kêu đau bụng, liền đến y quán khám. Bọn họ phán là chồng ăn nấm độc.”
Tần Lưu Tây lấy túi châm cứu từ bên hông , mở hỏi: “Vậy rốt cuộc là ăn ?”
“Có ăn. Chồng là thợ săn, lên núi săn thú hái ít nấm ăn. cũng đầu ăn, rõ cái nào ăn , cái nào .” Người phụ nữ : “Ta cứ nghĩ là lỡ tay hái nhầm một cây nấm độc lẫn , uống bát canh đậu xanh giải độc là xong. ngờ, vẫn kêu đau bụng. Chúng đến khám, họ bảo là dư độc hết, gây viêm ruột, kê đơn thuốc. Kết quả là chữa thành thế đây. Đại phu, chồng ? Ơ kìa, ngài dùng kim?”
“Đau đến mức , dùng kim giảm đau, ngất xỉu mất.” Tần Lưu Tây , tay thoăn thoắt châm kim các huyệt Thần Khuyết, Thiên Xu, Đại Trường Du của thợ săn.
Lâm Thế Quyền các huyệt vị , ánh mắt lóe lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đó là những huyệt vị trị viêm ruột.
ngay đó, lo lắng. Đối phương hạ châm chuẩn xác, chứng tỏ là am hiểu y thuật, chỉ là tuổi tác còn quá nhỏ.
Lâm Thế Quyền chút rối rắm. Tuổi nhỏ thế , dù chút ít thì cũng thể quá lợi hại . cách nàng dùng kim như thần, nhớ đến câu hỏi chất vấn lúc , ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Đang suy nghĩ, Tần Lưu Tây châm huyệt Tam Âm Giao và Công Tôn, nhẹ nhàng vê kim, nhấc lên ấn xuống nông sâu nhịp nhàng, cuối cùng còn búng nhẹ đuôi kim, khiến nó rung lên khe khẽ.
Lâm Thế Quyền nhíu mày: “Ngươi chỉ mới bắt mạch mà tùy tiện dùng châm, lỡ như bệnh xảy chuyện…”
“Tùy tiện?” Tần Lưu Tây : “Lời của Lâm đại phu đồng ý. Người nghề y chỉ cẩn trọng, tuyệt đối hai chữ ‘tùy tiện’. Nếu xác định bệnh chứng của , sẽ dùng châm, đó là tôn trọng sinh mệnh. Cho nên lời của ngài, là đang sỉ nhục ?”
Mặt Lâm Thế Quyền trầm xuống. Nhãi ranh ngông cuồng!
Người phụ nữ chăm chú quan sát sắc mặt chồng, trong lòng cũng thấp thỏm. Dù vị tiểu đại phu còn quá trẻ, chỉ bắt mạch sơ qua dùng châm, lỡ như chỉ là màu thì ?
Bà chút sợ hãi, nhưng điều im lặng, chỉ chồng . Thấy khi châm kim, vẻ đau đớn mặt chồng dần dịu , bà khỏi vui mừng: “Đương gia, thấy thế nào?”
Người đàn ông yếu ớt đáp: “Không đau như lúc nãy nữa.” Hắn Tần Lưu Tây: “Tiểu đại phu, ?”
Đám đông thấy cảnh , tiếng bàn tán càng lớn hơn. Vị tiểu đại phu châm cứu một cái, đàn ông đang đau c·hết sống đỡ ngay, chẳng lẽ là thần y tái thế? Hay là "cò mồi"?
Nếu "cò mồi", chẳng lẽ Lâm Thị Y Quán thật sự chữa hỏng ?
Lâm Thế Quyền những lời nghi ngờ, sắc mặt càng thêm khó coi, nén giận : “Nơi tiện chẩn trị. Vị tiểu đại phu , chi bằng đưa bệnh nhân trong quán khám kỹ hơn.”
Tần Lưu Tây kịp đáp, phụ nữ la toáng lên: “Sao hả? Vừa nãy đuổi chúng , giờ mời ? Có thấy tiểu đại phu vạch trần bộ mặt giả dối của các nên chột ? Chúng ! Cứ chữa ở đây, để cùng xem cái đức hạnh của Lâm Thị Y Quán các ! Tiểu đại phu, ngài , chồng viêm ruột ?”
Trong mắt Lâm Thế Quyền xẹt qua tia âm u và mất kiên nhẫn.
Tần Lưu Tây : “Nói là viêm ruột cũng sai.”
Lâm Thế Quyền thở phào, d.ư.ợ.c đồng lưng hừ một tiếng: “Lâm Thị chúng bao giờ chẩn đoán sai. Ngược kẻ chỉ nhại lời khác.”
“ viêm ruột do ăn nấm độc, mà là viêm ruột thừa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-647-nang-toi-de-va-mat.html.]
Lâm Thế Quyền biến sắc: “Sao thể! Hắn rõ ràng là viêm ruột cấp tính. Hắn là thợ săn, quanh năm săn thú núi, hái nấm ăn, lỡ ăn một cây nấm độc cũng sẽ gây viêm ruột.”
“Nấm độc sẽ gây ảo giác. Xin hỏi Lâm đại phu, bệnh triệu chứng ?” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Hắn cũng viêm ruột cấp tính, mà là viêm ruột thừa mãn tính. Như ngài , ăn nấm, thường xuyên săn thú núi, thể suy , ăn uống điều độ. Thím , đúng như ?”
Người phụ nữ vội gật đầu: “Thợ săn săn, săn con mồi mới xuống núi. Vận may thì đổi nhiều bạc, vận may kém thì canh hai ba ngày cũng chẳng gì, nhưng nhất quyết chịu về tay .”
Bà chồng, : “Nhà chúng , cha già yếu chân tay bất tiện, t.h.u.ố.c men tốn kém, bốn đứa con nhỏ. Tám miệng ăn đều trông chờ một chồng săn. Chính vì , mỗi lên núi, chồng nhất định thu hoạch mới về. Lương khô chuẩn , ăn hết thì hái rau dại ăn tạm. Hái nấm cũng dám ăn hết, vì phơi khô còn bán tiền. Cho nên chuyện bữa đói bữa no với chồng là chuyện thường tình.”
Nói đến đây, nước mắt bà lăn dài: “Cuộc sống gian nan, cả nhà đầy đủ là quan trọng nhất. Cho nên khi bệnh, chúng lập tức đến Lâm Thị Y Quán, dù phí khám đắt đỏ nhưng cũng vì danh tiếng mà đến. Bởi vì tiền hết thể kiếm , chứ chồng mà mệnh hệ gì, trời sập mất. Ai ngờ bệnh càng chữa càng nặng…”
Đám đông thở dài. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Tần Lưu Tây xong liền : “Đó chính là nguyên nhân. Hắn ăn uống thất thường, thích ăn nấm. Rừng núi ẩm thấp, nấm tính hàn, ăn khiến hàn tà nhập thể, dẫn đến thấp nhiệt tà độc ứ đọng trong ruột, bại huyết trọc khí tắc nghẽn ở Lan Môn (vùng ruột thừa), từ đó gây viêm ruột thừa mãn tính, đau bụng dữ dội.”
“Không thể nào!”
“Ngài cứ việc bắt mạch kỹ xem. Mạch tượng của trầm hoãn hồng sác (chìm, chậm, to, nhanh), dày và ruột mất cân bằng, khí trệ huyết ứ, vùng bụng bên ấn đau nhói, đều là do đường ruột tổn thương. Đơn t.h.u.ố.c đó ngài kê, chẳng qua chỉ tạm thời giảm đau, trị tận gốc, cho nên mới ngày càng đau, bệnh ngày càng nặng.” Tần Lưu Tây tránh một bên, hiệu cho tiến lên.
Lâm Thế Quyền bắt mạch, nhưng cái chằm chằm của , thể đen mặt bước tới, xổm xuống, bắt mạch .
Sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hắn thử ấn nhẹ bụng thợ săn như Tần Lưu Tây lúc nãy. Dù châm kim giảm đau, đàn ông vẫn rên lên, cơ bắp căng cứng.
Vẻ mặt Lâm Thế Quyền cuối cùng cũng đổi, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Mặt nóng rát, Tần Lưu Tây, môi mím chặt.
Thật sự chẩn đoán sai .
Quả nhiên linh cảm ban nãy là đúng, tên nhóc con đến đây chính là để vả mặt Lâm Thị!
Thư Sách