Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 645: Bị "thần côn" lừa thành công
Cập nhật lúc: 2025-11-19 02:21:07
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Tà đồng ý giải khế ước, khiến Lôi lão thái và Hoàng thị thở phào nhẹ nhõm, mừng đến phát .
đợi họ vui mừng quá lâu, Tần Lưu Tây dội một gáo nước lạnh: Thiên Địa Khế Ước lập, giải cũng đơn giản, trả giá đắt.
Cái giá đó chính là dùng tuổi thọ của cha và con cái để bù đắp. Đây là sự trừng phạt cho việc vi phạm khế ước, cũng là một sự ràng buộc.
Thiên Địa Khế Ước lập là lập, giải là giải. Cái giá trả ai cũng gánh nổi.
Để giải khế ước , Lôi Minh cùng cha , con cái mỗi mất mười năm tuổi thọ.
Mặt Hoàng thị tái mét, Lôi Minh đầy đau xót, đầu tiên trong lòng nảy sinh một tia oán trách.
Lôi lão thái đ.ấ.m ngực: “Không thể chỉ lấy của ? Ta già , cần sống lâu như , cứ lấy của !”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Đây là quy tắc của trời đất, cũng là để phàm nhân kính sợ, giống như lời thề thể tùy tiện lập .”
Lôi lão thái xong, rũ rượi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: “Hồ đồ! Thật sự là hồ đồ!”
Chuyện đến nước , dù cũng chỉ thể theo lời Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây bảo Đằng Chiêu cùng Niên Hữu Vi mua hương nến, tam sinh (ba loại gia súc dùng tế lễ), trái cây để lập đàn cáo thiên. Còn nàng thì hỏi bát tự của Lôi lão thái và những liên quan, lên một tờ giấy gấp . Nàng cũng hỏi bát tự của Ngụy Tà, xuống, đó dùng bút chu sa vẽ bùa và văn tế cáo thiên.
Ngụy Tà thấy nàng vẽ bùa liền mạch lưu loát, bùa chú chứa đầy linh khí, ánh mắt khỏi lóe lên.
Tiểu ma quỷ ác độc đúng là chút bản lĩnh.
Đằng Chiêu và Niên Hữu Vi nhanh . Họ dọn bàn, bày biện đồ cúng, lập đàn tế cáo thiên ngay trong sân nhà Lôi lão thái.
Tần Lưu Tây rửa tay, thắp hương nến, đốt giấy vàng, hai tay kết ấn, chân bước theo Thất Tinh Cương Bộ, miệng lẩm nhẩm chú ngữ: “Ngàn ngàn tiệt đầu, trăm triệu ống hình, phổ cáo vô cùng... Thanh Bình Quan t.ử Bất Cầu thỉnh thần lâm, ban sắc lệnh hàng, giải thiện chúng Ngụy Tà, Lôi Minh chi thiên địa khế ước... Quy mệnh, Bảo Hoa Viên Mãn Thiên Tôn!”
Nàng kẹp một lá bùa bàn án, kết ấn, bùa tự cháy tan biến hư . Ngay đó, nàng đốt văn tế cáo thiên.
“Quỳ xuống đàn!” Tần Lưu Tây lệnh cho Ngụy Tà: “Ngươi tự nguyện cáo thiên giải khế ước. Đọc theo …”
Nàng một câu, Ngụy Tà theo một câu. Tần Lưu Tây lấy một sợi chỉ đỏ, thắt một nút hoa, bảo dùng hai tay cởi , giống như chơi trò đan dây.
Liên tiếp ba như .
Tần Lưu Tây đốt thêm một lá bùa. Khói hương lượn lờ bay lên.
Một cơn gió thổi qua, hồn phách Ngụy Tà bật khỏi cơ thể Lôi Minh.
Thiên Địa Khế Ước giải.
Lôi Minh ngã mềm xuống đất. Cùng lúc đó, Lôi lão thái cảm thấy như thứ gì đó rời khỏi cơ thể , nếp nhăn mặt bà hằn sâu hơn, cả như già mười tuổi.
Hoàng thị kinh hô thành tiếng.
Tần Lưu Tây : “Đây là cái giá của mười năm tuổi thọ. Từ nay về , hãy tích đức hành thiện.”
Nước mắt Hoàng thị rơi lã chã.
Tần Lưu Tây châm cứu nhân trung và vài huyệt vị của Lôi Minh, vẽ một đạo Định Hồn Phù lên trán . Lôi Minh tỉnh .
“Mẹ! Con trai bất hiếu!” Lôi Minh tỉnh , việc đầu tiên là quỳ xuống mặt Lôi lão thái nức nở.
Cả nhà ôm ròng.
Ra khỏi Lôi gia, Niên Hữu Vi cảm thán vô cùng. Có những việc thể cưỡng cầu, càng thể đường tắt. Giống như Lôi Minh, vì đạt ý nguyện mà tiếc bán linh hồn. Kết quả đúng là như mong , nhưng cái giá trả là mười năm tuổi thọ của cả nhà. Vậy công danh đạt ý nghĩa gì?
Quãng đời còn , liệu Lôi Minh sống trong dằn vặt hối hận ?
Niên Hữu Vi dám nghĩ tiếp, thậm chí cảm thấy thà cứ sống mơ hồ như còn hơn.
“Thiếu quan chủ, Lôi liệu thuận lợi ?” Niên Hữu Vi nhịn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-645-bi-than-con-lua-thanh-cong.html.]
Tần Lưu Tây thản nhiên : “Với tâm tính của , quan cũng chỉ bình bình, thành tựu lớn. Điều duy nhất là chuyện , sẽ cẩn trọng hơn. cẩn trọng quá mức cũng khiến dám gì, nên cũng chẳng nên trò trống gì. Cả đời , đại khái sẽ vượt qua chức quan lục phẩm, hơn nữa, cũng lâu.”
Niên Hữu Vi ngẩn ngơ.
“Đây là cái giá tự gánh chịu. Dù là lục phẩm, cũng hơn khối , ít nhất cũng đổi môn đinh. Còn việc lâu, chắc là chuyện , dạy dỗ con cháu cho là .” Tần Lưu Tây như Niên Hữu Vi: “Cho nên đường tắt dễ dàng , cái giá trả khi thê thảm. Sau ngươi ý định đó, hãy nhớ đến Lôi của ngươi.”
Niên Hữu Vi lập tức nghiêm mặt: “Thiếu quan chủ yên tâm, Hữu Vi chắc chắn sẽ việc đến nơi đến chốn, một lòng vì dân, quan , việc thiện.”
“Đại thiện.” Tần Lưu Tây : “Ngươi .”
Niên Hữu Vi lấy một túi tiền đưa cho nàng: “Hôm nay phiền ngài .” Hắn còn chuyện với Lôi Minh.
Tần Lưu Tây nhận túi tiền cất ngực, cùng Đằng Chiêu thong thả rời .
Ngụy Tà bay lơ lửng bên cạnh nàng: “Ngươi đối với tên họ Niên vẻ hòa nhã hơn nhiều so với tên họ Lôi.”
“Đương nhiên. Ta việc gì hòa nhã với kẻ ngu xuẩn? Đã ngu còn kéo cả nhà chịu tội cho sự ngu xuẩn của .” Tần Lưu Tây hừ lạnh.
“Hắn chẳng lừa... tình ?” Ngụy Tà sờ mũi.
Tần Lưu Tây: “Không là cái cớ. Ngu là ngu. Một lòng đường tắt, nghĩ lỡ ngươi bất tài, thi còn kém hơn thì ? Vậy mà ngươi mê hoặc lập khế ước, chứng tỏ tâm chí kiên định. Hắn nếu tự lượng sức , nhất đừng quan lâu, kẻo hại dân.”
“Ngươi căm phẫn thế, tố cáo gian lận?”
Tần Lưu Tây lườm : “Ngươi tưởng rảnh lắm ? Với , tố cáo kiểu gì? Nói con quỷ thi hộ ? Ta chạy đến trường thi tuyên truyền mê tín dị đoan, bộ tưởng nước bọt của các sĩ t.ử thơm lắm mà họ phun đầy ?”
Ngụy Tà vẻ mặt ghê tởm. Còn nhỏ tuổi mà năng bẩn thỉu thế!
“Ngươi định xác cho thế nào? Nhất định theo dáng vẻ của đấy, giống y hệt.” Ngụy Tà xoay một vòng mặt nàng.
Tần Lưu Tây mặt lạnh tanh: “Đừng cài hoa, giờ ai chuộng mốt đó .”
“Không ! Cài hoa là sự kiêu hãnh cuối cùng của sĩ tử, ngươi hiểu !” Ngụy Tà trừng mắt: “Ngươi định nuốt lời ?”
Hắn sợ tên thần côn lừa thật !
Tần Lưu Tây định gì đó, bỗng kéo Đằng Chiêu lùi phía . Ngụy Tà né kịp, một bay xuyên qua hồn thể.
Ngụy Tà: “…”
Ta đúng là oan gia mà!
“Đương gia! Chàng mau tỉnh ! Trời ơi, Lâm y quán các chữa c·hết chồng , còn đ.á.n.h ! Còn vương pháp ?” Một phụ nữ lảo đảo chạy , quỳ rạp lên đàn ông ném , gào : “Bà con cô bác ơi, mà xem! Lâm y quán lòng hiểm độc, chữa c·hết còn g·iết diệt khẩu! Không thiên lý a!”
Tần Lưu Tây sắc mặt xám ngoét của đàn ông đất, ngẩng đầu tấm biển hiệu mắt: Lâm Thị Y Quán?
Thư Sách