Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 640: Có khách tới cửa
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:17:48
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện của Đằng gia ầm ĩ khắp kinh thành. Nghe đồn là do chuyện thất đức nên gặp quỷ, mà bên phủ Quận chúa càng quá đáng hơn, nào là con trai điên khùng, nào là đ·ánh c·hết ngoại thất, đòi hòa ly... Thêm một đề tài dư tửu hậu cho giới quyền quý kinh thành.
Còn bên Đằng gia bổn gia, Đằng lão phu nhân trúng gió liệt nửa , cũng .
Dù Tần Lưu Tây rời kinh nhiều ngày, nhưng tin tức vẫn đến tai nàng. Đối với những lời cầu y, nàng chẳng thèm để mắt. Riêng chuyện của Đằng gia, nàng cũng cho Đằng Chiêu , nhất là ẩn tình về cái ch·ết của .
Biết bà già tội nghiệt đầy , nhưng ngờ bà nhẫn tâm đến thế. Linh hồn Đằng Chiêu hề oán hận, cũng nán mà đầu t.h.a.i ngay, chứng tỏ bà là cực kỳ thông tuệ và thiện lương.
Tần Lưu Tây đốt tờ giấy ghi tin tức . Người sắp ch·ết, chẳng gì đáng thương, đều là nhân quả báo ứng!
Trên đường về Li Thành, Tần Lưu Tây dạy Đằng Chiêu y thuật dạy đạo thuật. Nhờ thực hành liên tục, bé tiến bộ thần tốc, những bệnh cảm mạo thông thường đều thể tự kê đơn.
Ngoài , Tần Lưu Tây còn bắt thỏ dạy khâu vết thương, còn về huyệt vị... thì dùng chính nàng vật mẫu.
Ban đầu Đằng Chiêu dám, nhưng sự "dâm uy" của vị sư phụ bất lương, dám . Sau một châm sai huyệt khiến Tần Lưu Tây choáng váng, càng cẩn thận hơn.
Bởi vì nhận thức rõ, một khi châm sai huyệt, thể hại ch·ết một mạng !
Cứ thế, một dạy như nhồi vịt, một học như miếng bọt biển hút nước, đến gần tháng Năm, họ cuối cùng cũng về tới phủ thành Ninh Châu.
Vừa bước một quán trọ, Tần Lưu Tây gọi giật .
“Thiếu quan chủ! Là thiếu quan chủ ?” Giọng đầy kinh hỉ. Một lao tới mặt nàng như một cơn gió: “ là ngài ! Thiếu quan chủ, ngài còn nhớ ? Ta là Niên Hữu Vi đây!”
(Niên Hữu Vi? Sao là Tuổi Trẻ Tài Cao luôn ?)
Tần Lưu Tây suýt đối phương đụng trúng, may mà Đằng Chiêu kéo nàng lùi một bước. Nàng ngẩng đầu tới.
Niên Hữu Vi thì nàng quen, nhưng vị Cử nhân họ Niên đỗ Tiến sĩ thì nàng ấn tượng. Chỉ là, quấn nhiều âm khí thế ? Còn đậm đặc hơn cả nàng gặp dạo phố!
Nhìn tướng mạo, do âm khí quấn mà ấn đường đen kịt, vận thế sa sút, ẩn chứa huyết quang tai ương, còn nghiêm trọng!
Vận rủi bám , vận thế tụt dốc.
Tên cái gì ? Không mới đỗ Tiến sĩ, đang lúc phất lên , sắp xui xẻo thế ?
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Là ngươi . Ngươi thành Tiến sĩ lão gia , về nhanh ?”
Niên Hữu Vi kích động chắp tay vái chào: “Thiếu quan chủ đúng là liệu sự như thần! Ngài sẽ bảng vàng đề danh, thật sự đỗ !”
Mọi xung quanh thấy, khỏi sang.
Vị là tân khoa Tiến sĩ lão gia? Còn cái gì mà "liệu sự như thần"?
Người đời vốn sùng bái kẻ mạnh, càng tò mò những chuyện thần bí, nên tự nhiên xúm hỏi thăm.
Niên Hữu Vi lẽ giúp Tần Lưu Tây và Thanh Bình Quan nổi danh, liền ngắn gọn giới thiệu phận lai lịch của nàng, kể cả việc nàng từng đoán mệnh cho và đồng môn chuẩn xác thế nào.
Phủ thành cách Li Thành xa. Vừa khéo cũng từ bên đó tới, Thanh Bình Quan hiện giờ hương khói vượng, đạo quan tu sửa khí phái, đạo trưởng nào cũng danh tiếng.
Không ngờ, vị thiếu quan chủ đến đây.
Có tin, lập tức nhờ Tần Lưu Tây xem bói. Có tin, cũng đùa cợt hỏi xem nàng mệnh bàn gì .
Tần Lưu Tây tùy ý bình luận tướng mạo của hai , hiệu cho Niên Hữu Vi trong chuyện.
Niên Hữu Vi vội vàng dẫn thầy trò nàng lên phòng thượng hạng của .
Đợi họ , hai xem tướng mới vỗ tay cái đét: “Thần! Quá thần!”
“Sao? Nói trúng thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-640-co-khach-toi-cua.html.]
“Chứ còn gì nữa! Cha mất năm ba tuổi, mất năm mười tuổi, nàng trúng phóc!”
Mọi : “!”
(Song m·ất m·ạng mà cũng đáng để cao hứng thế ? Ngươi hưng phấn cái gì?)
Trên lầu, trong nhã gian.
Niên Hữu Vi rót cho Tần Lưu Tây, giọng vẫn hết kích động: “Thiếu quan chủ, gặp ngài ở đây đúng là quá duyên!”
“Sao ngươi về nhanh ? Nghe các Tiến sĩ lão gia đỗ xong ở kinh thành chờ bổ nhiệm quan chức mà?” Tần Lưu Tây thắc mắc.
Niên Hữu Vi đáp: “Vì tháng Năm là lễ Vạn Thọ của Thánh thượng. Tân khoa Tiến sĩ nghỉ ba tháng, để cùng bá quan chung vui mừng thọ, thể về quê báo tin vui, tạ ơn thầy, chờ bổ nhiệm. Ta về nhanh như , là vì đồng môn của mắc bệnh lạ. Ta nghĩ về quê, mà danh tiếng thiếu quan chủ lẫy lừng, nên sớm về nhờ ngài xem giúp.”
“Ồ? Bệnh lạ thế nào?” Tần Lưu Tây kỹ . Người việc ác, nên dù âm khí quấn , bên cạnh oan hồn nghiệp chướng. Vậy âm khí là lây từ đồng môn ?
Niên Hữu Vi nhíu mày, vẻ mặt khó , giọng thấp xuống: “Thật là lạ, chi bằng là... trúng tà.”
Thấy Tần Lưu Tây nhướng mày, c.ắ.n răng tiếp: “Ta cảm thấy Lôi kỳ thi Hội, hành vi cử chỉ chút bình thường. Ban đầu chỉ là quái dị, đổi một vài thói quen. càng về , càng giống chính , cứ như... cứ như biến thành một khác .”
Đoạt xá? Hay ma nhập?
Tần Lưu Tây hỏi: “Trước khi đổi, gì bất thường ?”
Niên Hữu Vi thở dài: “Ngài , Lôi năm nay ba mươi lăm tuổi, đây là thứ tư thi. Ba đều trượt. Lần gần nhất, chỉ thiếu một chút xíu nữa là đỗ.”
“Xui xẻo thế, chắc là ức chế đến hộc máu?” (Thiếu chút xíu nữa là đỗ, đúng là Thần Xui Xẻo ám quẻ!)
Niên Hữu Vi: “…”
(Rất buồn bực, nhưng giọng điệu của ngài, giống như trù sống nổi ?)
“ là uất ức tích tụ trong lòng. con đường khoa cử vốn là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, thi đến già vẫn chỉ là Đồng sinh (Tú tài) mà vẫn kiên trì thi đấy thôi.” Niên Hữu Vi than nhẹ: “Lôi cũng . Ba trượt, nên kỳ thi Hội đặc biệt lo âu, khó ngủ. Ta thường thấy lẩm bẩm một , như đang chuyện với ai đó. kỹ , trong phòng chỉ . Ta hỏi thì bảo đang nhẩm sách luận.”
Tần Lưu Tây hiểu. Đây là áp lực quá lớn, tâm lý sụp đổ!
“Có lẽ thật sự đang chuyện với '' nào đó, chỉ là ngươi thấy mà thôi.”
Sắc mặt Niên Hữu Vi biến đổi. Ý ngài là... Lôi thật sự gặp ma?
Thư Sách