Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 635: Hóng hớt lại gặp đúng người nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:17:42
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thành Dương Quan, một cơn gió mang theo cát bụi tạt mặt, khiến bất giác nheo mắt . Người dân phố chút khác biệt so với Thịnh Kinh, trang phục cũng thời, nhưng mặt ai nấy đều nở nụ sảng khoái.

“Tiểu đạo trưởng, chúng một hội quán đồng hương ở đây. Nếu ngài chỗ nghỉ chân, thể đến ở cùng chúng .”

Vào thành , Lỗ Hưng, đầu thương đội, liền tủm tỉm mời Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây cùng thương đội bọn họ thành, nhưng nhờ công. Trên đường , một tiêu sư ( áp giải hàng hóa) lúc vệ sinh vô tình rắn độc cắn. Chính Tần Lưu Tây giúp xử lý v·ết t·hương và hái t.h.u.ố.c đắp ngay tại chỗ. Nếu , rắn ngũ bộ xà cắn, vị tiêu sư mới cưới vợ, sắp cha lẽ còn cơ hội gặp con .

Ngoài , suốt chặng đường buôn bán, trong đội ngũ ít nhiều đều chút khỏe. Những bệnh vặt vãnh nàng đều chữa khỏi ngay tại chỗ, thậm chí chỉ một mũi kim châm xuống là hết bệnh, thần kỳ vô cùng.

Ngay cả bản Lỗ Hưng, quanh năm buôn bán dầm mưa dãi nắng, dày và chân cẳng đều , cũng nàng châm cứu điều trị và kê đơn t.h.u.ố.c bồi bổ.

Cho nên Lỗ Hưng nhiệt tình mời mọc. Nếu Tần Lưu Tây tự xưng là đạo sĩ vân du bốn phương, ông ý định chiêu mộ nhân tài . Có một y thuật cao siêu như trong đội ngũ đúng là món hời lớn.

Tần Lưu Tây từ chối: “Ta chỗ nghỉ chân, cảm ơn ngài.”

Lỗ Hưng tiếc nuối nhưng miễn cưỡng. Ông lấy một túi tiền nhỏ đưa qua: “Ta cũng đạo sĩ núi các ngài đều chỉ ăn gió uống sương (tích cốc) , nhưng xuống núi thành, vạn nhất chỗ cần dùng đến bạc mà tay thì . Ăn uống cũng cần tiền, chỗ mấy lượng bạc vụn, ngài cầm lấy phòng .”

Tần Lưu Tây nhận: “Không cần . Đi theo thương đội đây, còn trả tiền đường, thể nhận bạc của ngài.”

“Cầm lấy!” Lỗ Hưng nhét túi tiền tay nàng, sảng khoái: “Cháu trai cũng trạc tuổi ngài, cứ coi như cho tiền tiêu vặt cho con cháu .”

“Vậy .” Tần Lưu Tây lấy từ trong tay áo một lá bùa hộ mệnh đưa cho ông: “Lá bùa tặng cho thiện nhân ngài. Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”

Lỗ Hưng ngẩn , nhận lấy cũng đáp một tiếng: “Vô Lượng Thiên Tôn.”

“Ngài sắp vận may về tài lộc. Lần về phía Đông sẽ tìm bảo vật.” Tần Lưu Tây xong câu đó, cầm túi tiền vẫy tay chào ông, nhanh chóng biến mất phố xá sầm uất.

Lỗ Hưng theo bóng nàng xa mới hồn, lá bùa trong tay, mắt sáng lên: “Đi về phía Đông ?”

……

Tần Lưu Tây thong dong dạo bước giữa phố xá đông đúc. Đã đến giờ Ngọ, đường cũng ít. Tiếng rao hàng của những bán rong, mùi tương ớt thơm nồng theo gió bay tới khiến bụng cồn cào.

Tần Lưu Tây theo mùi hương, đến một sạp bán mì lạnh (lương da), gọi: “Cho một phần mì lạnh, một muỗng tương ớt, rắc nhiều mè và đậu phộng giã nhỏ, cho thêm nhiều rau thơm chút.”

“Được ! Khách quan chờ một lát.” Người bán rong hì hì đáp.

Tần Lưu Tây khoanh tay thoăn thoắt cắt mì, nêm gia vị, trộn đều. Rất nhanh, một bát mì lạnh thơm phức đưa cho nàng. Hắn chỉ phía , bảo bàn ghế nhỏ.

Tuy là lề đường, Tần Lưu Tây cũng chẳng để ý, cứ thế xuống ghế gỗ nhỏ ăn ngon lành. Đang ăn, nàng thấy trong góc một cô bé bẩn thỉu đang nàng chằm chằm, nuốt nước miếng, l.i.ế.m môi thèm thuồng.

Tần Lưu Tây bèn gọi thêm một bát nữa, vẫy tay gọi đứa bé , bảo nó ăn.

Người bán rong liếc , nhíu mày một cái, nhưng nén gì.

Cô bé cũng thông minh, chạy góc tường lúc nãy lấy một cái bát mẻ, đổ hết mì lạnh đó, trả bát cho bán hàng.

Thư Sách

Sắc mặt bán rong lúc mới dịu nhiều.

Cô bé quỳ xuống dập đầu với Tần Lưu Tây một cái, bưng bát mẻ cẩn thận rời .

“Ngài lòng , nhưng thà bảo nó ăn ngay tại chỗ còn hơn. Mang về thế , bản chắc ăn .” Người bán rong .

Tần Lưu Tây nhướng mày: “Ngươi cũng rành nhỉ.”

“Chẳng cần rành rẽ gì . Ăn mày nhỏ như giữ đồ ăn, còn là con gái nữa.” Người bán rong thấy vắng khách, dọn dẹp : “Ăn mày trong thành đều chia bang phái cả. Nó là con gái, bé tí teo, bưng bát mì ngon thế , chú ý? Gặp bọn cướp, ngoan ngoãn đưa thì còn đỡ, chứ cố giữ cho, e là chịu khổ.”

Tần Lưu Tây buông đũa xuống: “Nói , e là lòng hỏng việc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-635-hong-hot-lai-gap-dung-nguoi-nha.html.]

Người bán rong thở dài: “Đều là mệnh cả.”

Tần Lưu Tây trả tiền, nghĩ ngợi một chút về hướng cô bé rời .

Đi qua mấy con hẻm nhỏ, Tần Lưu Tây liền thấy tiếng . Nàng rảo bước nhanh tới, quả nhiên thấy cô bé đang ôm một bé trai nhỏ hơn nức nở. Trong tầm tay nó là cái bát mẻ vỡ tan tành, mì lạnh đổ tung tóe đất.

Cách đó xa, mấy thiếu niên ăn mặc bảnh bao đang đ.ấ.m đá túi bụi một đứa trẻ khác đất.

Trong đó, một tên bọng mắt thâm quầng, dáng vững, kiêu ngạo : “Tiểu gia dạy dỗ hai đứa ăn mày nhỏ, đến lượt một tên tù đày thối tha như ngươi mặt hùng ? Phì! Cũng xem bản là cái thá gì? Tưởng ngươi vẫn là quý công t.ử Thịnh Kinh ngày xưa chắc?”

Hắn xong, đá mạnh một cái, khiến đó lăn lóc.

Tần Lưu Tây vốn đang dựa tường lười biếng xem kịch, cho đến khi đất đá lăn , khuôn mặt đó lọt tầm mắt nàng, nàng liền thẳng dậy.

Trùng hợp quá mức . Đi hóng chuyện gặp trúng nhà.

Gương mặt quá giống Vương thị ( cả của Tần Lưu Tây), cộng thêm lời của tên , đây là thằng nhóc xui xẻo Tần Minh Ngạn (em trai cùng cha khác của Tần Lưu Tây) thì là ai?

“Không bản lĩnh mà còn dám xen việc khác! Xem ngươi rảnh rỗi quá, thư thuê riết ngu ?” Tên thiếu niên cúi xuống Tần Minh Ngạn, thấy ngón tay thon dài của thì chút ghen tị, : “Một kẻ b·ị đ·ày ải, xem cũng chẳng còn tiền đồ gì nữa, bàn tay cũng chẳng cần cầm bút gì.”

Hắn giẫm chân lên bàn tay đó, giọng tràn đầy ác ý: “Chỉ cần ngươi chui qua háng lão tử, gọi một tiếng cha, sẽ tha cho ngươi!”

Tần Minh Ngạn ngẩng đầu, nghiến răng: “Ngươi mơ! Muốn g·iết cứ g·iết, c.h.é.m cứ chém!”

“Chu tiểu gia, tên tù đày nhỏ đang khiêu khích ngài đấy.”

“Tìm ch·ết! Để Chu tiểu gia chúng dạy dỗ cách !”

“Cho ngươi mặt mũi mà cần !” Tên gọi là Chu tiểu gia đám tay chân khích bác, liền dùng chân chà đạp lên mặt Tần Minh Ngạn, híp mắt : “Ta đổi ý . Gương mặt của ngươi cũng chút nhan sắc, chắc đến mấy quán tiểu quan (kỹ nam) sẽ hoan nghênh lắm đây. Tụi bây, lột quần nó , để gia dạy nó cách hầu hạ khác!”

Cả bọn lập tức hô hố.

Tần Minh Ngạn rốt cuộc biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng đúng với lứa tuổi của .

“Ngươi... ngươi dám!”

“Mở to mắt ch.ó mà xem gia dám ! Còn ngây đó gì? Ra tay!” Chu tiểu gia thấy cuối cùng cũng sợ hãi, khỏi hưng phấn.

Cả bọn xông lên vây quanh.

“Lấy nhiều h·iếp ít, thế thì quá đáng đấy!” Tần Lưu Tây bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...