Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 615: Lời nguyền xui xẻo
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:23:26
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến căn bệnh kỳ quái của Tô Chỉ Hà, Tô đại lão gia cũng cảm thấy một lời khó hết.
Năm ngày , Tô Chỉ Hà bỗng nhiên kêu ngứa lưng, cho rằng giường hoặc quần áo rệp, liền ầm ĩ một trận, bộ chăn màn trong phòng, nhưng vẫn đỡ. Nàng cứ kêu ngứa, bắt nha gãi, gãi đến trầy cả lưng.
Thỉnh thái y đến cũng bệnh, chỉ thời tiết nóng ẩm, phong tà xâm nhập, kê cho mấy đơn t.h.u.ố.c sơ phong giải biểu (giải cảm, trừ gió).
Tưởng uống t.h.u.ố.c sẽ đỡ, nhưng Tô Chỉ Hà vẫn kêu ngứa, la hét lưng thứ gì đó, tự dùng "bất cầu nhân" (cây gãi lưng) cào đến nát cả lưng.
Cả nhà hoảng sợ, vội vàng mời đại phu khác, nhưng cũng ai tìm bệnh. Mấy ngày nay, cả nhà giày vò yên, bản nàng cũng ngày đêm khổ sở, tiều tụy hẳn .
Cũng chính vì , họ mới nghĩ đến việc mời Tần Lưu Tây, nhưng mời gửi đều như đá chìm đáy biển.
Lão thái quân trong phủ xót cháu gái, liền cung định nhờ Huệ phi ( Tam hoàng tử) ban thêm hai thái y giỏi. Tam hoàng tử cung , lúc mới màn "cướp " .
Tần Lưu Tây: “Bệnh bắt đầu phát từ lúc lấp cái ao đúng ?”
Tô đại lão gia sững sờ. Ông cũng nghiên cứu đạo pháp, nghĩ đến phận của Tần Lưu Tây, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ tiểu nữ bệnh, mà là tà ma gì đó quấn ?”
“Khó , xem mới . mà cái hồ sen , vốn kim quang cát tường, hiện giờ sắp biến mất . Ngài cho đào đất lên, đổ nước ao .” Tần Lưu Tây chỉ cái ao lấp.
Tô đại lão gia , cả thấy . Ông ngốc, sợ rằng chính vì luồng khí cát tường biến mất mà con gái ông mới nông nỗi .
Vừa lúc, Tô đại phu nhân (vợ Tô đại lão gia) dẫn tới. Tô đại lão gia vội hỏi: “Tam nương (Tô Chỉ Hà) lấp ao?”
“Nó trồng một hàng mẫu đơn ở đó.” Tô đại phu nhân hành lễ với Tam hoàng tử và Tần Lưu Tây, hỏi: “Sao ?”
“Cho đào đất lên, tưới nước .” Tô đại lão gia sang Tần Lưu Tây: “Thiếu quan chủ, là uống là…?”
“Xem bệnh nhân .” Tần Lưu Tây hỏi Tô đại phu nhân về nguyên nhân lấp ao, cũng như thời điểm Tô Chỉ Hà phát bệnh. Quả nhiên, bệnh bắt đầu ngay khi nàng cho lấp ao.
Tô đại phu nhân cũng ngốc, ý tứ, liền : “Ta ngay mà, gì bệnh nào lạ như . Nó cứ khăng khăng lưng thứ gì, chúng kiểm tra , chẳng gì cả. Chắc chắn là tà ma quấy phá!”
Mấy ngày nay vì con gái, bà cũng ngày đêm yên, mặt mũi tiều tụy, son phấn cũng che nổi, mắt đầy tơ máu, quầng thâm hiện rõ.
Tần Lưu Tây thấy nên thể kết luận, nhưng tám phần là do thứ gì đó ao đang tác quái.
Tam hoàng tử mà ngơ ngác, kéo Đằng Chiêu qua một bên: “Tiểu đạo trưởng, ngươi gì ? Là thứ gì ?”
“Không .” Đằng Chiêu gỡ tay , vuốt nếp nhăn tay áo.
Tam hoàng tử "quê", lườm bé một cái. Chảnh thật!
Nghe Tam hoàng tử mời Tần Lưu Tây, trong sân của Tô Chỉ Hà tụ tập đông, đều xem vị đạo y "trăm bằng một thấy" "chảnh" cỡ nào, mà mời cũng thèm đến.
khi thấy dung mạo và khí chất siêu phàm của Tần Lưu Tây, đều im lặng.
Thư Sách
Thôi, nàng xứng đáng "chảnh".
Tần Lưu Tây đám đen nghịt trong sân, : “Cho lui . Tụ tập ở đây cũng bệnh của nàng khá hơn .”
(Nếu thật sự tà ma, cũng nên truyền ngoài, ảnh hưởng thanh danh cô nương nhà .)
Tô đại phu nhân vội vàng cho lui hết, chỉ giữ Tô đại lão gia và Tần Lưu Tây. Còn Tam hoàng tử, bà dám đuổi.
Tam hoàng tử cũng tò mò, bệnh gì mà ngứa ngáy đến ? Là tà ma là nguyền rủa? Không rõ, .
Vì thế, lấy cớ " về báo cáo tình hình cho mẫu phi an tâm" để ở .
Tần Lưu Tây bước khuê phòng của Tô Chỉ Hà liền bịt mũi. Một mùi tanh của nước xộc lên, thậm chí còn thối.
Đằng Chiêu niệm pháp quyết, mở Thiên Nhãn. Căn phòng sắp "khí xui xẻo" (đen đủi) bao phủ hết .
Tam hoàng tử chú ý động tác của bé: “Ngươi gì đó?”
“Khai Thiên Nhãn.”
Mắt Tam hoàng tử sáng rực, tò mò hỏi: “Sao, thấy gì?”
“Khí xui xẻo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-615-loi-nguyen-xui-xeo.html.]
Tam hoàng tử đen mặt: “Ta chỉ hỏi một câu, c.h.ử.i !”
Đằng Chiêu trợn trắng mắt, lùi xa. Cậu chuyện với đồ ngốc.
“Nó thấy khí xui xẻo.” Tần Lưu Tây giải thích: “Trong phòng là khí xui xẻo.”
Mọi sững sờ. Còn loại khí đó ?
Tần Lưu Tây suy nghĩ, đốt một lá bùa, niệm pháp quyết đ.á.n.h mắt mấy , giúp họ tạm thời mở Thiên Nhãn.
Mấy chỉ cảm thấy mắt cay xè, mở nữa, căn phòng vốn sáng sủa giờ một lớp khí đen tối bao phủ, trong khí còn nước tanh hôi.
“Hôi quá! Sao tự dưng hôi như cá ch·ết !” Tam hoàng tử bịt mũi.
Vợ chồng Tô đại lão gia đều biến sắc. Khỏi cần , chắc chắn là tà ma .
“Chiêu Chiêu, đốt một lá Trừ Uế Phù.”
Đằng Chiêu lời, lấy bùa , niệm chú vung lên. Lá bùa lửa mà tự cháy, khí xui xẻo dần dần tan biến.
Đôi mắt phượng xinh của Tam hoàng tử sáng như . Đây là pháp thuật ? Ngầu quá! Hắn học!
Tần Lưu Tây đến bên giường, thấy Tô tiểu thư đang trói tay chân, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ gầy gò, sắc mặt xanh xao.
Tô đại phu nhân lau nước mắt: “Nó tỉnh là cào lưng như điên. Chúng hết cách, đành trói cho uống t.h.u.ố.c an thần. Con đáng thương quá! Đại sư, ngài nhất định cứu nó!”
Tam hoàng tử thấy biểu t.h.ả.m thương, cũng mím môi, hốc mắt đỏ. Nếu mời Tần Lưu Tây tới, e là nàng sống mấy ngày nữa.
“Các xem.” Tần Lưu Tây chỉ vị trí nàng .
Tô đại lão gia thấy chỗ đó vết nước, kinh hãi: “Sao nước? Còn cái mùi …” Mùi tanh hôi từ giường truyền càng nồng nặc.
“Lật nàng , xem lưng.” Tần Lưu Tây định xem, nhưng nghĩ đến điều gì đó, liền với Tô đại lão gia và Tam hoàng tử: “Hai vị nên ngoài tránh mặt một chút ?”
“Tại ?” Tam hoàng tử hỏi.
Đằng Chiêu lui cửa: “Đó là cô nương. Ngươi hủy hoại danh dự của ?”
“Sư phụ ngươi cũng là nam ?”
Đằng Chiêu day trán: “Nàng là khôn đạo (nữ đạo sĩ).”
Tam hoàng tử: “?”
Tô đại lão gia sững sờ, kéo Tam hoàng tử lui , Tần Lưu Tây. Không ngờ tới.
Tần Lưu Tây vạch áo lót của Tô Chỉ Hà lên, lộ tấm lưng. Tay nàng khựng .
Tô đại phu nhân cũng thấy, thét lên một tiếng thê lương, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu. Tô đại lão gia vội vàng lao tới đỡ vợ, theo bản năng liếc mắt qua, đồng tử co rút .
Đó... đó là cái gì?!