Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 609: Lão già, ngài dám!

Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:23:19
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kẻ áo đen, Sát Nguyên Tử, chạy trốn nhanh. Khi Tần Lưu Tây tóm tờ giấy thế mạng, thở của gã cũng biến mất.

Sắc mặt Tần Lưu Tây lạnh băng. Tên điên ? Mới đ.á.n.h bao lâu, đại chiêu của nàng còn kịp tung chạy? Giống hệt tên khốn "ăn quỵt" chạy.

Thật đập ch·ết gã!

Tần Lưu Tây tại chỗ, nghĩ về cái tên gã tự xưng, Sát Nguyên Tử. Gã còn gọi nàng là "sư ", sư phụ, dùng chiêu thức nhiều điểm tương đồng với nàng. Chẳng lẽ lão già lén lút lưng nàng, tìm một tên tử phế vật khác?

Món nợ , về tới nơi nàng sẽ tính sổ với lão già .

lý do Tần Lưu Tây đập ch·ết gã chỉ vì gã là một tên điên, mà gã còn một luồng khí tức khiến nàng khó chịu. Nàng kịp thăm dò rõ ràng thì gã chạy mất.

Gã chạy thì nhanh thật, là đến để thử thực lực của nàng, là vì Giao châu, là cả hai?

Tần Lưu Tây , hừ lạnh một tiếng xoay định . Vừa cử động, nàng liền cảm thấy cơ thể thoải mái.

Thần sắc nàng ngưng , cúi đầu , từ lúc nào, hai cổ tay xuất hiện một sợi chỉ m.á.u màu đỏ. Luồng âm khí lạnh lẽo đó đang theo kinh mạch của nàng du tẩu khắp nơi, tốc độ cực nhanh, như rồng duỗi .

Cảm nhận luồng âm sát hàn khí đang tàn phá từ cổ tay trở lên, cơ thể lạnh như bốc khói, Tần Lưu Tây tức đến bật . Tấm gương m.á.u bẩn thỉu mà vẫn thể chui kẽ hở nàng trúng chiêu.

Quả nhiên là kẻ thể bày thuật đổi vận cao cấp.

Tần Lưu Tây ý niệm động, nghiệp hỏa trong cơ thể bùng lên. Luồng âm sát hàn khí đang du tẩu lập tức như gặp khắc tinh, nhanh chóng thiêu đốt tán loạn.

Sát Nguyên Tử chạy trốn tới một khu rừng âm u mới dừng . Gã vịn một cây, "phụt" một tiếng phun một búng máu, ấn lồng n.g.ự.c đang đau nhói, trong mắt lộ vẻ hung ác.

Đã bao lâu chật vật như ? Mà sự chật vật đều xảy chỉ trong một ngày, c.h.ế.t tiệt!

Nghĩ đến tính tình điên cuồng, theo kịch bản của Tần Lưu Tây, gã tức đến bật , nhưng cũng chút phục.

Lần gã đến quá vội vàng.

Trước đó, gã liên tiếp phản phệ hai , vốn nên dưỡng thương xong mới đến tìm Tần Lưu Tây. Là gã quá nôn nóng, xem tử của lão thất phu Xích Nguyên trông thế nào, Giao châu cũng ở trong tay nàng, nhất thời xúc động, chờ nữa.

xem thường Tần Lưu Tây. Không ngờ nàng trẻ tuổi như mà thuật pháp tinh thông đến thế. Mấy thứ pháp khí, bùa chú thèm tính, cứ cho là lão thất phu Xích Nguyên chuẩn cho nàng phòng . Điều khiến gã kiêng kị chính là, khi kéo ảo cảnh của Huyết Kính, nàng hề d.a.o động, tâm tính vững vàng đến đáng sợ.

Còn cả quả cầu lửa nhỏ , nó trực tiếp hỏng Huyết Kính của gã, khiến gã phản phệ.

Nhận quả cầu lửa đó tầm thường, Sát Nguyên Tử cảm thấy uy h·iếp. Đánh tiếp, gã thể sẽ ch·ết trong tay Tần Lưu Tây.

Vì thế, gã thức thời mà lựa chọn cúp đuôi bỏ chạy.

Cái gì mà thà ch·ết lui, tồn tại. Đánh thì chạy, mới thể chuyện tương lai.

Hôm nay là do gã vội, chuẩn chu , liên tục phản phệ, mới để con nhóc Tần Lưu Tây chiếm thượng phong. Đợi gã tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ lấy Giao châu.

Bọn họ, tương lai còn dài.

Sát Nguyên Tử nôn một ngụm máu. Gã l.i.ế.m khóe môi, nheo mắt. Quả cầu lửa vô cùng bá đạo, dường như thể thiêu đốt vạn vật, ngay cả linh hồn gã cũng cảm thấy chấn động. Đó là loại lửa gì?

Tần Lưu Tây trở thôn, liền thấy Đằng Chiêu ở cửa, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng. Thấy nàng trở về, mắt bé sáng lên một chút, khôi phục như thường.

“Đánh thắng .” Cậu bé kín đáo đ.á.n.h giá nàng.

Tần Lưu Tây đến gần, búng trán bé: “Nhóc con ngủ gì, cẩn thận hói đầu.”

“Bị thương?” Đằng Chiêu nhíu mày. Cậu ngửi thấy mùi máu, tanh bẩn thỉu.

“Đâu .” Tần Lưu Tây , đưa tay lên ngửi, cũng ngửi thấy mùi m.á.u tanh, khỏi thấy buồn nôn. Tấm Huyết Kính của tên cũng lợi hại thật, kéo ảo cảnh xong mà vẫn còn dính mùi.

Đằng Chiêu theo Tần Lưu Tây phòng, thấy quần áo nàng bẩn thỉu dính m.á.u ánh đèn dầu, lẳng lặng lấy một bộ quần áo sạch sẽ mang tới.

Ánh mắt Tần Lưu Tây dịu , xoa đầu bé: “Đi ngủ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-609-lao-gia-ngai-dam.html.]

“Là kẻ nào?” Đằng Chiêu trừng mắt vạt áo bẩn của nàng.

Tần Lưu Tây nhớ khuôn mặt của Sát Nguyên Tử, : “Một gã gớm ghiếc.”

Đằng Chiêu: “?”

“Có lẽ là chút quan hệ với Thanh Bình Quan chúng .” Tần Lưu Tây : “Ra ngoài lâu , đợi buổi đấu giá chúng sẽ trở về.”

“Vâng.” Đằng Chiêu cũng nhớ tiểu nhân sâm tinh. Không lá của nó mọc đều .

Tại Thanh Bình Quan...

Tiểu nhân sâm tinh đang hấp thu nguyệt hoa (tinh hoa mặt trăng) bỗng ợ một cái, giật tỉnh giấc. Nó sờ sờ lá cây đầu và quả đỏ sắp mọc, cảm thấy điềm ?

Chẳng lẽ là di chứng của việc nhớ tên tiểu sát thần (Đằng Chiêu) ?

Thư Sách

Không, nó thèm nhớ tên sát thần đó! Chỉ là trong viện , thấy nhàm chán thôi.

Cùng lúc đó...

Xích Nguyên lão đạo mở mắt khi tu luyện, bấm đốt ngón tay, hai hàng lông mày trắng nhíu , sắc mặt sa sầm.

Ông dậy, đến vách núi đạo thất, miệng niệm pháp quyết, một tay kết ấn, tay ấn một hòn đá lồi . Vách núi vốn gồ ghề chậm rãi mở một khe cửa.

Xích Nguyên lão đạo bước . Một hành lang dài thắp sáng bằng đèn trường minh, soi rõ những bức bích họa tường, ghi lịch sử khai tông lập phái của Thanh Bình Tông.

Xuyên qua hành lang là một gian sơn động rộng lớn, khảm đầy ngọc thạch, linh khí thơm ngát.

Bên trái sơn động là từng hốc đá nhỏ, đặt nhiều kinh thư cũ kỹ, bao gồm cả những đan thư, kinh phương và bí pháp thượng cổ thất truyền. Bên là nơi trưng bày mấy cái mệnh bài (long vị).

Một mệnh bài xám xịt ảm đạm, khí đen bao phủ. Đây là dấu hiệu ch·ết.

Xích Nguyên lão đạo về phía mệnh bài của chính , thở dài một . Sau đó, ông đến một góc khuất, cúi , lấy một cái mệnh bài phủ đầy bụi, đáng lẽ đen kịt vì ch·ết, ngưng thần kỹ.

Cái mệnh bài vốn đen kịt, ngờ đang phát ánh sáng đỏ nhàn nhạt, luồng khí đỏ đang từ từ bao bọc lấy nó.

“Ngươi quả nhiên ch·ết hẳn.” Xích Nguyên lão đạo siết chặt mệnh bài, sắc mặt âm trầm, phun một cái tên: “Xích Chân Tử!”

Năm đó, ông tận mắt thấy hồn phi phách tán. Sao vẫn còn một đường sinh cơ? Hắn để đường lui gì, gặp cơ duyên nào?

Xích Nguyên lão đạo đến chiếc bàn Bát Quái giữa sơn động, cầm lấy hộp cỏ thi (dùng để bói toán) bên cạnh, chuẩn dùng Đại Diễn Thệ Pháp, thì bên tai bỗng vang lên một tiếng quát: “Lão già, ngài dám!”

Xích Nguyên lão đạo giật nảy , đám cỏ thi rơi lả tả xuống bàn. Ông ngẩng đầu quanh, ôm ngực. Hết hồn, tưởng đứa nghịch đồ (Tần Lưu Tây) về!

Ông đám cỏ thi, hồi lâu cử động, cuối cùng thở dài, cất chúng trở hộp.

Thôi .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...