Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 608: Muốn chiến thì chiến, lải nhải làm gì!
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:23:18
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đồ gớm ghiếc?"
Kẻ áo đen gặp mặt Tần Lưu Tây mắng là "đồ gớm ghiếc", chút ngẩn , sắc mặt trở nên khó coi. Gã trừng mắt định mở miệng, đối phương ném thẳng một lá bùa tới.
Cái quái gì?
Kẻ áo đen sững sờ một lúc. Ngay đó, một tiếng nổ "Ầm" vang lên. Gã vội vàng lùi , dập lửa sét , n.g.ự.c chút đau nhói.
C.h.ế.t tiệt, là Ngũ Lôi Phù!
Gã tưởng thế là xong ư? Vẫn .
Ngay lúc gã đang dập lửa , Tần Lưu Tây mũi chân điểm nhẹ, lao tới tấn công. Nghe tiếng gió rít, kẻ áo đen vội né tránh, đồng thời ném một lá "Đấu Phù" để phản kích. Tần Lưu Tây dường như lường , động tác của nàng cũng chậm. Hai lá bùa chạm giữa trung, nổ vang.
Cả hai lui về cách an .
Kẻ áo đen cúi đầu vạt áo cháy xém, n.g.ự.c vẫn còn âm ỉ đau. Gã l.i.ế.m vệt m.á.u nơi khóe môi, tà mị : “Tiểu sư lý lẽ gì cả! Vừa gặp mặt đ.á.n.h lén. Xích Nguyên tự xưng chính đạo, mà dạy ngươi mấy trò ?”
Tần Lưu Tây nhắc tới sư phụ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Hay là dạy cho ngươi một đạo lý?”
“Cái gì?”
“Nhân vật phản diện thường ch·ết vì nhiều!” Tần Lưu Tây dứt lời, ném bùa tấn công.
Muốn chiến thì chiến, lải nhải vô nghĩa gì? Chúng thiết.
Nàng gã "hắc quỷ" là ai, nhưng thể khẳng định gã chính là kẻ chống lưng cho Trương Vĩnh. Gã tìm tới đây, còn nhận sư phụ của nàng. Đây rõ ràng là nhắm nàng mà đến.
Kẻ áo đen vội nhảy sang, Ngũ Lôi Phù nổ tung mắt, nheo mắt: “Đồ phá gia chi tử…”
Thư Sách
Thấy Tần Lưu Tây tay chân ngừng, lao đến tấn công, kẻ áo đen hừ lạnh: “Để sư dạy ngươi … Á!”
“Ta cha ngươi!” Tần Lưu Tây phóng mấy cây phi châm, hai tay kết ấn, miệng niệm Ngũ Lôi Chú: “Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, ngô thỉnh Tam Thanh Tổ sư gia, ban thần uy, trời giáng ngũ lôi, Sắc!”
Nàng đ.á.n.h ấn về phía kẻ áo đen. Giữa trung, sấm sét nổ vang, một luồng sét tím đ.á.n.h thẳng xuống gã.
Kẻ áo đen rốt cuộc cũng lộ vẻ thận trọng. Ném Ngũ Lôi Phù như ném giấy lộn đành, nàng thế mà còn thể dẫn sấm sét!
Gã tháo la bàn pháp khí bên hông ném lên: “Thiên địa vô cực, dẫn lôi la bàn, Càn Khôn Đại Na Di… Đi!”
Tần Lưu Tây thấy la bàn đỡ luồng sét, khiến nó lóe lên ánh lôi, bay ngược về phía . Một tấm lưới điện màu tím bao phủ tới. Tần Lưu Tây dám coi thường, dùng pháp "Di Hình Đổi Ảnh" nhanh chóng né tránh.
là một đối thủ. Trong mắt Tần Lưu Tây bùng lên ý chí chiến đấu.
Hơn nữa, pháp của kẻ trông chút quen thuộc, dường như là…
Tần Lưu Tây trong lòng khẽ động, đổi một chiêu khác tấn công. Quả nhiên, đối phương dường như chiêu thức của nàng, linh hoạt né . Thử hai như , nàng cố ý để lộ một sơ hở, nhử đối phương tay.
Hắn né , chẳng lẽ nàng thể "hư chiêu" ?
Tần Lưu Tây linh hoạt né đòn, ném thẳng một lá Ngũ Lôi Phù... hạ bộ của gã.
Ầm ầm ầm!
Kẻ áo đen: “!”
C.h.ế.t tiệt! Rốt cuộc ai mới là tà đạo? Ngươi là một nữ đạo sĩ, mấy trò bỉ ổi thế ? Lão già Xích Nguyên sư phụ kích thích quá độ, nên mới dạy ngươi mấy chiêu tà ác ?
Còn nữa, Ngũ Lôi Phù thật sự cần tiền ? Ngươi mua sỉ ở lượng lớn thế?
Trong thôn, Đằng Chiêu tấm lưới điện màu tím, mím chặt môi, hai tay nắm thành quyền.
Kẻ áo đen mắng thì mắng, nhưng vẫn chiến đấu. Gã lấy "chuông khóa hồn" , lắc lắc, miệng niệm pháp quyết. Mấy oan hồn gã giam giữ bay , trong đó cả Trương Vĩnh.
Kẻ thù gặp mặt, đỏ mắt. Trương Vĩnh thấy Tần Lưu Tây, oán khí ngút trời, lao về phía nàng: “Ta ngươi ch·ết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-608-muon-chien-thi-chien-lai-nhai-lam-gi.html.]
“Quả nhiên là ngươi.” Tần Lưu Tây thấy Trương Vĩnh, nghi ngờ lập tức xác nhận. Nàng rút đai lưng, vung . Sợi đai lưng biến thành một cây "Đánh Hồn Tiên", quất thẳng về phía Trương Vĩnh: “Tra nam, nhận lấy cái ch·ết!”
“A!”
Cây Đánh Hồn Tiên là pháp khí nàng tự luyện, khắc đầy phù văn tru tà trấn sát, ngũ lôi rèn luyện, còn gia nhập một tia nghiệp hỏa. Một roi quất xuống, sát khí diệt hồn khiến hồn thể Trương Vĩnh lập tức yếu .
Hắn vốn là quỷ mới, kinh nghiệm, chỉ dựa bản năng và oán khí mà tấn công. Chưa kịp chạm đến sợi tóc của nàng, một roi quất cho hồn thể gần như tan rã, kêu lên t.h.ả.m thiết.
Tần Lưu Tây thấy đủ, quất thêm một roi, đồng thời ném một lá Ngũ Lôi Phù về phía con lệ quỷ khác đang định đ.á.n.h lén. Roi thứ ba quất thẳng Trương Vĩnh: “Roi trả cho cặp đồng nam đồng nữ và sự bất kính của ngươi với di hài đại tướng quân! Đồ tra nam nhà ngươi đừng mong đầu thai!”
Trương Vĩnh "gao gao" kêu t.h.ả.m thiết, lập tức hồn phi phách tán.
Mấy oan hồn còn thấy sợ kiêng dè. Cây roi lợi hại hơn Đánh Hồn Tiên bình thường. Giờ mà nhận thua còn kịp ?
Kẻ áo đen cũng . Gã chút tiếc nuối Trương Vĩnh, gã hứng thú với cây Đánh Hồn Tiên của Tần Lưu Tây hơn.
Thanh Bình Quan suy tàn ? Vẫn còn đồ thế ? Rất , !
Kẻ áo đen lấy một tấm "Huyết Âm Kính" (Gương Âm Huyết), chiếu thẳng về phía Tần Lưu Tây. Tấm gương luyện từ âm huyết của phụ nữ lúc sinh con, vô cùng tà ác, âm hàn.
Bị gương chiếu trúng, Tần Lưu Tây lập tức thấy đang ở giữa một biển m.á.u đặc sệt. Trong biển máu, văng vẳng tiếng sắc nhọn của trẻ sơ sinh, vô cánh tay vươn lên, kéo nàng xuống. Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc lên, khiến nàng thể hô hấp.
“Cứu ! Cứu con !” Những phụ nữ mặt trắng bệch lảo đảo dậy từ biển máu, hạ còn kéo theo cả thai, chìa tay về phía nàng: “Ngươi là đại sư mang công đức ? Cứu chúng ! Sao ngươi cứu chúng ? Đạo tâm của ngươi ?”
Tần Lưu Tây lạnh lùng .
Đột nhiên, giọng quen thuộc vang lên. Nàng , thấy Xích Nguyên lão đạo đang vội vã hét lên: “Nghịch đồ, mau lên! Biển m.á.u âm hàn thấu xương, nhanh lên!”
“Lão già?”
Ông chìa tay : “Con đưa Giao châu cho , kéo con lên! Nhanh lên!”
Tần Lưu Tây lấy Giao châu : “Ta cho ngươi cái con khỉ! Giả vờ cũng giả cho giống! Sỉ nhục trí thông minh của !”
(Lão già thật bao giờ nàng tìm Giao châu.)
Nàng buông tay, một ngọn lửa rơi xuống biển máu.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết phóng lên cao.
Rắc!
Kẻ áo đen lùi hai bước, tấm Huyết Âm Kính nứt vỡ trong tay, hai mắt sáng rực: “Ngươi lợi hại hơn tưởng đấy, tiểu sư .”
“Đừng nhận bừa! Ngươi là ai?” Tần Lưu Tây lạnh lùng hỏi.
Kẻ áo đen lật mũ trùm đầu xuống, để lộ bộ khuôn mặt (cái mặt sẹo hình chữ X gớm ghiếc), : “Ta là sư Sát Nguyên Tử của ngươi. Hôm nay chuẩn chu , là sư thất lễ. Lần đến, chúng đại chiến 300 hiệp.”
Mắt Tần Lưu Tây lóe lên. Nàng lao tới, vồ một cái, nhưng thứ tóm chỉ là một hình nhân thế mạng bằng giấy.
Tên điên !