Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 605: Quẻ đại hung ẩn chứa một đường sinh cơ
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:23:15
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Tần Lưu Tây tử khí đặc sệt bao quanh Lữ Tiếu San, mày nhíu chặt. Nàng hỏi sinh thần bát tự của cô, lấy mấy đồng tiền gieo quẻ bói toán.
Nàng gieo quẻ sáu , mỗi đều bảo Đằng Chiêu bên cạnh ghi quẻ tượng. Sau sáu , nàng Đằng Chiêu: “Sao ?”
Đằng Chiêu nhíu mày: “Là quẻ đại hung.”
Tần Lưu Tây quẻ tượng ghi , vỗ vỗ đầu bé: “Không lười biếng, học tệ.”
Đằng Chiêu hề đắc ý, mà chăm chú quẻ tượng, cố gắng luận giải, ngẩng đầu Lữ Tiếu San (sắc mặt trắng bệch nên lời), thêm một câu: “Sẽ ch·ết. Trong quẻ một đường sinh cơ.”
Lữ Tiếu San , tấm lưng đang gồng cứng lập tức mềm oặt xuống, nước mắt lã chã rơi.
Tần Lưu Tây : “Xem Trương Vĩnh tìm kẻ chống lưng , chuẩn tay g·iết cô.”
Bởi vì kế hoạch dùng t.h.u.ố.c bổ "bồi bổ" cho đến ch·ết thất bại, nên chỉ thể dùng cách tàn nhẫn hơn.
“... nhưng đang ở đây, thế nào ? Thuê sát thủ ?” Lữ Tiếu San đưa mu bàn tay lau nước mắt, vẫn còn ngơ ngác.
Tần Lưu Tây: “Đạo sĩ đạo hạnh hại đơn giản, chỉ cần sinh thần bát tự của đối phương là đủ. Trương Vĩnh là chồng cô, cô bát tự của , thì cũng của cô, thậm chí còn dễ dàng lấy vật tùy của cô.”
Lữ Tiếu San hận đến nghiến răng: “Nếu , thiếu quan chủ thể ‘ tay ’ (tiên hạ thủ vi cường), chặn ý định của ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Ta với kẻ đó thù oán, sẽ . cô yên tâm, dù động tĩnh gì, cũng bảo đảm cô ch·ết .”
Mặt Lữ Tiếu San ửng đỏ vì hổ: “Là vượt quá giới hạn, xem quan chủ như loại tà đạo lòng đen tối .”
Tần Lưu Tây lấy một cái ngọc phù đưa qua: “Mang cái , thể bảo vệ cô bình an.”
Lữ Tiếu San vội vàng dùng hai tay đón lấy, trịnh trọng cất trong ngực.
Tần Lưu Tây vén rèm xe lên: “Còn bao xa nữa?”
“Chắc là thể đến khi trời tối.” Lữ Tiếu San đáp. Mộ tổ Lữ gia ở Sân Trang, trấn Vĩnh Thuận, cách Thịnh Kinh trăm dặm. Thúc ngựa nhanh, trời tối sẽ đến.
“Hơi chậm.” Tần Lưu Tây bảo Đằng Chiêu lấy chu sa và bút phù. Nàng cho dừng xe, vẽ vài đạo bùa chú dán lên các vị trí xe ngựa, đó hai tay kết ấn, miệng niệm pháp quyết "Súc Địa Thành Thốn" (thuật rút ngắn đường): “… Cấp tốc lệnh, khởi!”
Tần Lưu Tây vỗ đầu ngựa, phi lên xe. Xe ngựa lập tức chuyển động trở . mỗi một cử động, xe như thể đang nhảy cóc trong gian, hình ảnh hề liên tục, như thể khổng lồ đang sải bước, rút ngắn cách cực nhanh.
Đằng Chiêu hai mắt sáng rực. Thuật nhất định học cho bằng !
“Không tu vi nhất định, pháp lực của con chống đỡ nổi pháp thuật lớn như .” Tần Lưu Tây thấu tâm tư của bé, gõ nhẹ trán: “Đừng vọng tưởng một bước lên trời. Không nền tảng vững chắc, bước lên cũng sẽ ngã.”
Lữ Tiếu San tò mò: “Đạo gia cũng phân chia tu vi ? Thiếu quan chủ tu vi gì?”
Tần Lưu Tây ngây một chớp, : “Không .”
Hả?
“Ta cái gì cũng một chút, cần bàn đến tu vi.” (Ý là cần tu vi cao vẫn .)
Thư Sách
Đằng Chiêu nghiêng đầu sư phụ. Tại ? Nàng là "con cưng của Thiên Đạo" chắc?
Một canh giờ , họ đến Sân Trang. Tần Lưu Tây vội đến mộ tổ, mà tìm mấy cửa hàng bán đồ t·ang lễ, giấy mã, mua một thứ, thậm chí cả đồ sống (như gà trống), lúc mới chạy tới mộ tổ Lữ gia.
Bên khu mộ tổ Lữ gia một thôn nhỏ, gọi là Lữ gia thôn. Thôn là do cha của Lữ Tiếu San, Hộ quốc Đại tướng quân Lữ Điền, gây dựng nên khi ông thành danh. Ông khoanh một vùng đất lớn gồm cả ruộng lẫn đất hoang. Những sống trong thôn đều là binh lính già yếu, bệnh tật, tàn phế cùng ông chiến trường trở về, hoặc là góa phụ, cô nhi của chiến sĩ, những nguyện ý đến đây an cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-605-que-dai-hung-an-chua-mot-duong-sinh-co.html.]
Lữ Điền vốn cần , vì việc trợ cấp cho binh lính tàn tật và góa phụ cô nhi là của triều đình. ông vẫn , vì ông năng lực và tâm. Thế là Lữ gia thôn đời, tất cả thứ ở đây đều dựa phúc ấm của Lữ Điền mà tồn tại.
Tần Lưu Tây Lữ Tiếu San kể xong, khí vận của Lữ gia thôn, thở dài: “Cuối cùng cũng hiểu vì Trương Vĩnh đoạt khí vận của Lữ gia các ngươi. Cha cô tạo một đại công đức.”
Lữ Tiếu San mím môi, hai mắt ửng hồng.
Khi còn nhỏ, nàng chút kiêu căng, hiểu vì cha tốn tâm sức an trí những lính tàn tật đó. Cha nàng , ông vinh quang như là nhờ ngàn vạn binh sĩ phía chống đỡ. Dù dũng mãnh đến , một ông cũng thể thắng trận.
Ông thành danh, năng lực, tự nhiên báo đáp họ, đây cũng là cách tích phúc.
Lúc đó nàng cho là đúng, bây giờ Tần Lưu Tây , nhịn oán thán: “Ông tích phúc như , rước về tai họa lớn thế . Tích phúc để gì chứ? Thật công bằng.”
“Cô bề ngoài che mắt .” Tần Lưu Tây nàng: “Những gì cô gặp tuy là tuyệt cảnh, là tử địa, nhưng đều ẩn chứa một tia sinh cơ. Đó chẳng chính là nhờ phần phúc vận đang che chở cho cô ?”
Lữ Tiếu San im lặng.
“Làm việc thiện tích đức ắt sẽ phúc báo. Nếu , cô gặp chúng , mà sẽ ch·ết một cách ai . Trương Vĩnh sẽ kế thừa thứ của cô, kể cả phúc ấm tổ tiên, đổi vận mệnh nhà họ Trương.” Tần Lưu Tây : “ cô gặp chúng , là cơ hội lật ván cờ. Tương lai, cô tìm một ở rể, kế thừa hương khói Lữ gia. Đương nhiên, cho rõ . Chỉ cần cô mạnh mẽ, đầu óc tỉnh táo, kẻ khác mới dám giở trò.”
Lữ Tiếu San hổ.
Xe ngựa thôn, lập tức thu hút sự chú ý. Có hỏi thăm, là con gái của Hộ quốc Đại tướng quân đến viếng mộ tổ, khỏi kinh ngạc, vội vàng báo cho thôn trưởng.
“Cô bao lâu tới đây?” Tần Lưu Tây cảm thấy đúng.
Lữ Tiếu San tính toán, đột nhiên giật : “Từ lúc thành , ... từng về tế bái cha .”
Tần Lưu Tây biểu cảm một lời khó hết, thản nhiên : “Mấy năm nay, cha cô chắc đêm nào cũng mộng mắng 'đứa con gái bất hiếu'. Ông chắc chắn là một cha cuồng con gái.”
“Cũng khả năng, ông mắng .” Đằng Chiêu bồi thêm một câu.
Lữ Tiếu San thấy hổ giấu mặt .
Không nàng về, mà cứ đến tiết Thanh Minh là nàng khỏe. Có một năm về đến thôn, nàng tiêu chảy đến mức kiệt sức, bất đắc dĩ đành để Trương Vĩnh tế bái .
Giờ xem , e là Trương Vĩnh ngầm giở trò gì đó, đề phòng nàng về tế bái mà phát hiện điều bất thường.
Thôn trưởng nhanh chóng đón, chân tập tễnh, thấy Lữ Tiếu San liền nước mắt lưng tròng: “Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng về thăm tướng quân !”