Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 592: Con nhóc vô lại này quá gian xảo!

Cập nhật lúc: 2025-11-17 04:22:02
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái Thành chân nhân ngờ Tần Lưu Tây tay theo lẽ thường như . Thông thường, khi phá thuật che mắt của đối phương, phản ứng đầu tiên là nên chất vấn ?

lão ngờ, nàng "một lời hợp" lấy kim đâm, mà còn châm trúng huyệt vị, đau tê.

"Cố ý! Con nhãi ranh chắc chắn là cố ý!"

Chẳng trách nó mấy trò "ám toán" (tính kế ngầm) lão, hóa quen tay.

Thái Thành chân nhân phi châm chọc trúng, suýt nữa thì ngã khỏi lầu hai. Lão lập tức đề khí, lộn một vòng điêu luyện, tay bám khung cửa sổ nhảy phòng, đáp xuống đất một cách mỹ.

Rắc.

Thái Thành chân nhân dậy, nụ đắc ý cứng đờ mép, nhưng lão vẫn cố tỏ gì, chỉ chòm râu bên mép là run rẩy.

Đằng Chiêu tai thính mắt tinh, phán một câu: “Trẹo lưng .”

Thái Thành chân nhân trừng mắt bé, định " , ".

“Lớn tuổi , xương cốt giòn, nên chú ý dưỡng . Có cửa lớn , thích leo cửa sổ.” Đằng Chiêu lắc đầu đồng tình: “Thể hiện cho ngầu cũng rủi ro đấy.”

Tiểu quỷ nhà ai đây, câu nào câu nấy đều là châm chọc, mà mặt mũi cứ nghiêm túc!

Đằng Chiêu : “Sư phụ bó xương, chỉ thu một ngàn lượng tiền khám bệnh.”

Thái Thành chân nhân trợn tròn mắt. Cái quái gì ? Lão đến đây là để "dằn mặt", phong cách biến thành thế ? Không thể "giương cung bạt kiếm" một chút ?

Lão , Đằng Chiêu cũng thể thấy "khí". Cậu bé cảm nhận tới ác ý lớn, nhưng cũng thấy đối phương chút kim quang công đức, tuy chói lòa như của sư phụ, nhưng vẫn .

“Trẻ con trẻ nít, kính lão cũng xem đối tượng. Đi chọn đồng tiền cổ của ngươi .” Tần Lưu Tây đẩy Đằng Chiêu về phía sọt đồng tiền, mới Thái Thành chân nhân: “Chân nhân đến tận đây, cũng vòng vo nữa. Ngài đến để ‘tính sổ’ ‘đấu pháp’?”

Thái Thành chân nhân nheo mắt: “Ngươi là đồ của lão già Xích Nguyên?”

“Ngươi bói ?” Tần Lưu Tây như .

Thái Thành chân nhân thấy nàng bình tĩnh như , trong lòng thất kinh. Lão già Xích Nguyên tu vi thụt lùi, Trúc Cơ vô vọng, thu một đứa đồ thế , ngay cả lão cũng sâu cạn. Lại còn một kim quang công đức… Khoan

Thái Thành chân nhân kim quang quanh quẩn bên nàng, nhưng phía như một vết nứt, kim quang đang xói mòn. Đứa trẻ kỳ quái như ?

Lão ngưng thần kỹ hơn, hai mắt bỗng cay xè, n.g.ự.c đau nhói, một tia m.á.u tanh dâng lên cổ họng. Lão vội vàng nhắm mắt, mặc niệm Tĩnh Tâm Chú, ép ngược ngụm m.á.u tanh xuống.

Khi Thái Thành chân nhân mở mắt nữa, ánh mắt Tần Lưu Tây thêm vài phần kiêng kị và suy tư.

Tần Lưu Tây híp mắt. Lão già xem phản phệ. Nàng , như ? Lẽ nào là do tạo nghiệt?

Trên mặt nàng lập tức hiện lên vẻ hả hê.

Thái Thành chân nhân mặt lạnh tanh: “Bổn chân nhân và sư phụ Xích Nguyên của ngươi tuy giao tình sâu, nhưng cũng coi là quen , đến mức thù oán. Sao ngươi cứ năm bảy lượt nhắm ?”

Thư Sách

“Chân nhân, thể bậy nha. Ta nhắm ngài khi nào? Chúng mới gặp đầu mà?” ( , nhắm , chỉ "ám toán" (tính kế ngầm) thôi.)

Thái Thành chân nhân hừ một tiếng: “Ngươi đừng giả vờ. Ta tìm đến tận đây, tự nhiên là ngươi .”

“Không ngờ chân nhân xem trọng như ?” Tần Lưu Tây vẻ ngượng ngùng: “Lão nhân nhà cứ dặn tự mãn, rằng ‘núi cao còn núi cao hơn’, kiêu ngạo. Phải chi để lão nhân gia nhà thấy cảnh chân nhân đang khen thế .”

Thái Thành chân nhân gào thét trong lòng: Ta khen! Ta đang chất vấn ngươi đó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-592-con-nhoc-vo-lai-nay-qua-gian-xao.html.]

xem cái vẻ cợt của nàng, đúng là một tiểu vô , thể lý lẽ thông thường .

“Tiểu đạo hữu , ngươi gì trong lòng ngươi tự . Vẫn câu đó, và quý quan thù oán, ngươi cứ gài bẫy bổn chân nhân? Thiên hạ Huyền môn là một nhà, đều là đạo hữu, chúng nên cùng bảo vệ lẫn mới .”

Tần Lưu Tây thở dài một : “Thì tháng , Thanh Bình Quan chúng đón hai vị đạo hữu, một tên Huyền Thanh Tử, một tên gì đó Thanh Linh tiên tử.”

Vẻ mặt Thái Thành chân nhân cứng . Đó chẳng là hai đứa đồ của lão ?

“Bọn họ đang truy lùng một con lệ quỷ mất dấu, đến đạo quan chúng xin giúp đỡ. mà, chắc là thanh cao quen , cầu cạnh mà cứ như lệnh. Đặc biệt là vị tiên tử gì đó, ở mặt sư phụ khoe khoang sư phụ của họ lợi hại thế nào, là tu vi Trúc Cơ, sang hỏi thẳng sư phụ tu vi gì? Cái thứ gì !”

Giọng Tần Lưu Tây chút lạnh: “Sư phụ nhà tu vi thế nào, để một tiểu bối chất vấn. Lão nhân nhà thèm so đo với tiểu bối, nhưng thì khác. Ai bắt nạt lão, dùng thực lực bắt nạt , bởi vì thực lực của chứng minh cách lão nhân gia dạy dỗ. Kết quả ngươi đoán xem? Ta dẫn họ bắt lệ quỷ, con lệ quỷ đó dùng ảo ảnh suýt nữa dọa họ tè quần, tay thì họ toi mạng . Chậc, cũng là Luyện Khí tầng hai, tầng ba gì đó, mà yếu xìu.”

Màn "chèn ép" khiến Thái Thành chân nhân thấy hổ. Hóa là do con bé Thanh Linh gây sự. Lão ngay mà, tính tình nó đám sư trong quan chiều hư , ngờ ngoài du lịch vẫn thu liễm.

“Ta vốn thù dai, hai con gà mờ đó cũng đáng để ghi hận, đúng ? đó nhận một 'thiện nhân', dùng tà thuật đoạt thọ. Chân nhân đấy, diệt trừ tà ma ngoại đạo là bổn phận của Huyền môn chúng .”

Thái Thành chân nhân: Ta , ngươi đừng vu khống!

Tần Lưu Tây nhếch mép : “Chúng chính đạo mà, tự nhiên thể thấy tà thuật nham hiểm mà bỏ qua. Không thì thôi, còn cầu đến tận cửa, chắc chắn tay.”

(Đằng Chiêu bên cạnh vểnh tai: Mới , là do Cảnh Tiểu Tứ cho quá nhiều tiền!)

Thái Thành chân nhân : Ngươi mà là chính đạo ? Người chính đạo sẽ sai con quỷ cây biến thái trộm quần lót của !

mà, lịch sử đen tối như , nên nhắc , lỡ như nó thừa nhận thì ?

Không, con nhãi ranh chắc chắn sẽ thừa nhận!

“Ta phá tà thuật đó xong, ngờ tên tà đạo tà tâm ch·ết, còn thi pháp đ.á.n.h lén , đành đ.á.n.h trả. Chúng xuất gia thật, nhưng bên Phật môn sát sinh. Không thể nào yên chịu đòn. Người đ.á.n.h tới cửa , khẳng định đ.á.n.h , chân nhân ?” Tần Lưu Tây mắt sáng lấp lánh, (Nhanh, khen thông minh .)

Toàn bộ khuôn mặt Thái Thành chân nhân sa sầm. Con nhãi ranh quá gian xảo, quá trơn tuột!

Tần Lưu Tây đến đây, lão hiểu . Kẻ phá thuật của Thái Dương còn khiến gã phản phệ chính là nàng. Trước thì đám tử Huyền Thanh Tử, Thái Dương. Thù mới hận cũ gộp , nàng tính luôn món nợ lên đầu Kim Hoa Quan.

Nàng tính sổ, tìm ai khác, mà tìm thẳng đến lão, là sư phụ (của đám tử), là sư (của Thái Dương), còn là quan chủ, để thanh toán một lượt. Và thế là, lão gài bẫy!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...