Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 576: Vì báo thù mà cũng có thể tự "dìm hàng"
Cập nhật lúc: 2025-11-17 00:30:33
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương eo nối liền với xương cụt, là một bộ phận vô cùng quan trọng cơ thể. Nếu gãy mà xử lý cẩn thận, thể nối , thì đó coi như tàn phế.
Xương eo của Tôn Lễ Huân vốn gãy, còn nối lệch. Giờ bẻ gãy một nữa để nối , đòi hỏi nhận diện xương cực kỳ chính xác, tách phần xương lành sai , đặt đúng vị trí. Kỹ thuật thực sự thử thách tay nghề của đại phu.
Tất cả đều ngờ Tần Lưu Tây tay dứt khoát gọn gàng đến . Ngay lúc Tôn Lễ Huân hề phòng , nàng tách phần xương lệch . Động tác quá nhanh, khiến còn kịp phản ứng.
Tôn Lễ Huân đau đến run rẩy, vã mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Cơn đau đứt xương, còn ở ngay thắt eo, đúng là chịu tội.
Tôn Nhị nãi nãi bên cạnh dáng vẻ của chồng, trong lòng nỡ, : “Ráng chịu , đau một lúc còn hơn là dậy nổi, đúng ?”
Tôn Lễ Huân gì đó, nhưng thật sự quá đau, thêm một chữ cũng thấy mệt, đành c.ắ.n chặt răng.
Tần Lưu Tây thấy liền : “Đau ? Đau là . Lúc ngươi quậy long trời lở đất, vợ ngươi đều nhẫn nhịn, giờ ngươi đau một chút là đáng. Không chỉ ngươi vất vả khó chịu , bên cạnh ngươi ngươi sa sút còn khó chịu hơn ngươi.”
Tôn Lễ Huân: “…”
Tôn Nhị nãi nãi , nhưng hốc mắt đỏ lên.
Tần Lưu Tây bảo mang hồ tiêu rang tới, cầm lấy lăn qua lăn eo .
“Phải , thiếu quan chủ, hồ tiêu công dụng gì đặc biệt ?” Tôn Nhị nãi nãi tò mò hỏi.
“Cũng chỉ để hoạt huyết hóa ứ, tiêu sưng thôi. Thuốc mỡ cũng công hiệu tương tự, còn bỏ thêm chút d.ư.ợ.c liệu thúc đẩy xương cốt mau lành. Bắt đầu từ hôm nay, Tục Cốt Hoàn mỗi ngày cơm trưa uống một viên, t.h.u.ố.c sắc thì một ngày uống hai sáng tối.” Tần Lưu Tây giải thích, tay vẫn ngừng cử động.
Tôn Nhị nãi nãi hỏi: “Vậy mất bao lâu mới thể xuống đất ?”
“Chỗ Tục Cốt Hoàn đó ăn xong là thể xuống đất .”
Tôn Nhị nãi nãi đều ghi nhớ kỹ.
Tần Lưu Tây thấy hồ tiêu bớt nóng, lúc mới lấy t.h.u.ố.c mỡ bôi lên lá Huyết Rồng, đắp chỗ xương gãy, lấy mấy tấm ván gỗ mỏng đặt lên eo để cố định, cuối cùng dùng băng gạc quấn .
Tôn Nhị nãi nãi vẫn luôn hiểu tại trong d.ư.ợ.c liệu mấy tấm ván gỗ mỏng , dùng để gì. Bây giờ thấy , nàng nhịn hỏi: “Tấm ván gỗ cũng thể hoạt huyết hóa ứ ?”
Các đại phu trật đả khác dùng cách .
Tần Lưu Tây bật .
Thư Sách
“Mấy tấm ván dùng để cố định xương eo, đảm bảo chúng lệch trong lúc lành . Dù xương cốt khép cũng cần quá trình, trong lúc , nếu cử động biên độ lớn sẽ lệch, giống như của ngươi . Cố định sẽ hơn.” Tần Lưu Tây : “Cho nên các ngươi cũng cần tìm vị đại phu trật đả gây phiền phức. Có ông nối lệch cũng khó , dù thời gian lâu, là do chính ngươi tự '' (quậy) mà lệch đấy.”
Tôn Lễ Huân thầm nghĩ, đây đúng là "đánh gãy răng nuốt chung với máu" mà.
Tần Lưu Tây nhanh băng bó cố định eo cho xong, đó dùng kỹ xảo lật ngửa , phủi tay: “Xong . Mấy ngày nữa sẽ thuốc. Cứ để như , mệt thì thể lật nghiêng một chút, tránh lở loét, nhưng động tác nhẹ nhàng. Đi bảo sắc t.h.u.ố.c , lát nữa dùng cơm trưa xong là thể uống Tục Cốt Hoàn.”
“Làm phiền ngài .” Tôn Nhị nãi nãi vô cùng cảm kích, sang Tôn Lễ Huân: “Phu quân, còn mau cảm tạ thiếu quan chủ.”
Tôn Lễ Huân lúc eo tê rần, nhưng cũng kẻ điều. Tần Lưu Tây rõ ràng dốc sức, nghĩ những lời ngông cuồng lúc của , chút hổ, chắp tay : “Đa tạ thiếu quan chủ chấp chuyện cũ, diệu thủ nhân tâm.”
Tần Lưu Tây: “Không cần cảm ơn, tiền khám bệnh đưa đủ là . Còn chuyện chấp hiềm khích cũ? Ta rộng lượng như ngươi tưởng . Ta báo thù .”
“Hả?”
Tần Lưu Tây đầy ác ý: “Cơn đau đứt xương chắc là đau lắm nhỉ? Trên đời một loại t.h.u.ố.c gọi là 'Ma Phí Tán', dùng sẽ thấy đau nữa. Mà Ma Phí Tán, dùng châm châm mấy huyệt tê, chặn cơn đau cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-576-vi-bao-thu-ma-cung-co-the-tu-dim-hang.html.]
Tôn Lễ Huân trợn tròn mắt: Ngươi tiếng đấy ? Có thủ đoạn như dùng cho ?
Có lẽ là kích thích đủ, Tần Lưu Tây tiếp: “Còn vì dùng ? Chẳng ngươi 'lông còn mọc đủ' ? Thật đầu óc cũng 'mọc' đủ, nên 'quên' mất là thể giúp ngươi chặn cơn đau.”
Tôn Lễ Huân cảm thấy như nuốt thứ gì đó kinh khủng, gì hơn.
Nói về độ tàn nhẫn thì vẫn là ngươi nhẫn tâm nhất! Để trả thù mà ngươi còn thể tự 'dìm hàng' chính !
Tôn Nhị nãi nãi khúc khích , lấy ngón tay chọc trán : “Đáng đời! Cho ngươi quậy! Cũng chỉ nhà mới chiều ngươi, ngoài xem ai chiều ngươi? Xem ngươi còn dám gặp ai cũng hươu vượn, ăn lỗ mãng nữa . Ta thấy thiếu quan chủ còn nương tay đấy, cho ngươi nhớ đời mới đúng.”
“Thế còn tàn nhẫn ? Đây là đau thấu tim gan đấy.” Tôn Lễ Huân kêu oan.
“Nếu thật sự đau tàn nhẫn, ngươi lấy tinh thần mà nhanh ?” Tôn Nhị nãi nãi suýt nữa thì trợn trắng mắt. Đồ ngốc .
Tôn Lễ Huân sững . Hình như đúng là , lúc mới bẻ xương, đau đến nước mắt trào , cảm giác sống bằng ch·ết, nhưng bây giờ thấy cũng... .
“Ta sai , ?” Tôn Lễ Huân liếc Tần Lưu Tây, thành khẩn : “Là xem thường ngài. Xin .”
Tần Lưu Tây hừ một tiếng.
Tôn phu nhân thấy chuyện xong xuôi, liền , hỏi thêm mấy vấn đề. Khi con trai ít ngày nữa là thể khỏe , bà kích động nắm lấy tay Tần Lưu Tây: “Thật gì mới thể biểu đạt lòng cảm kích .”
Tần Lưu Tây ngẩng đầu, hai mắt ngưng , nhạt: “Không cần nhiều, nhị thiếu nãi nãi hứa đủ là .”
Tôn Nhị nãi nãi vội : “Thiếu quan chủ yên tâm, việc đắp tượng vàng cho đạo quan của ngài, nhất định sẽ .”
“Ta tin tưởng nhị thiếu nãi nãi.” Tần Lưu Tây về phía Tôn phu nhân, ngập ngừng thôi.
Tôn phu nhân vội hỏi: “Đại sư còn gì căn dặn ?”
“Phu nhân, nếu ngài ở xa 'cao đường' (phụ mẫu), chi bằng sớm ngày về thăm một chuyến.”
Tôn phu nhân ngẩn , một tia bất an dâng lên.
Lận Thanh Anh bên cạnh thấy lời , cánh tay lập tức nổi da gà. Nàng nhớ tới chuyện của Đồng gia.
Tôn Nhị nãi nãi thăm dò: “Lời của thiếu quan chủ là ý gì?”
Tần Lưu Tây khẽ : “Cao đường, cao đường... Mẫu của Tôn phu nhân cũng cao tuổi .”
Tôn phu nhân ngạc nhiên. Mẹ của bà bảy mươi sáu, mấy năm nay sức khỏe bắt đầu sa sút.
Nàng nghĩ đến phận của Tần Lưu Tây, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Ngài là... mẫu của sắp…”
Tần Lưu Tây trả lời.
Lận Thanh Anh chút đồng tình Tôn phu nhân, với âm lượng đủ : “Thiếu quan chủ tinh thông cả năm thuật của Huyền môn, xem tướng chính là một trong đó.”
Tôn phu nhân lảo đảo.
Tần Lưu Tây bảo Đằng Chiêu thu dọn hòm thuốc, hẹn ngày thuốc, cùng Lận Thanh Anh rời khỏi Tôn gia.
“Thiếu quan chủ, lời ngài , mẫu của Tôn phu nhân... sắp qua khỏi ?” Lận Thanh Anh bạo dạn hỏi.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Sắp .”
Lận Thanh Anh thở dài một : “‘Con phụng dưỡng mà cha chẳng còn’ là điều đáng thương nhất. Hy vọng Tôn phu nhân còn kịp.”