Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 555: Cứu... cứu quỷ với!
Cập nhật lúc: 2025-11-15 23:58:48
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây chống cằm, đang gà gật trong xe ngựa thì Đằng Chiêu lay tỉnh.
"Tới ?"
Đằng Chiêu lắc đầu, nhảy xuống xe: "Ngài xem."
Tần Lưu Tây khó hiểu, ló đầu , con ngươi lập tức nheo . Nàng nhảy xuống xe, lên tòa nhà mặt: "Đây chẳng lẽ là 'quỷ trạch' (nhà ma) ?"
Âm khí nồng nặc còn mang theo sát khí. Đây là đang cái quái gì ?
Phu xe dừng xe ở đầu hẻm nhỏ, càng xe ngừng xoa tay. Lạnh quá! Sắp tháng Tư mà vẫn còn rét tháng Ba, thật mạng. Hai thầy trò còn dừng ở đây.
Tần Lưu Tây vòng đến chỗ phu xe, chỉ toà nhà: "Đây là ? Nhà của ai?"
Phu xe liếc : "Đây là Trường Xuyên Bá phủ."
Tần Lưu Tây "Ồ" một tiếng, dù cũng quen , liền định lên xe.
Đột nhiên, tay nàng Đằng Chiêu kéo giật . Nàng theo tầm mắt của bé, chỉ thấy một bóng ảnh mờ ảo từ tường trong phủ lật . Cái bóng đó hư ảo đến mức sắp tan biến, loạng choạng bay . Phía nó hình như ác quỷ đang đuổi theo. Vừa khỏi tường, nó liền bay về phía Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây tay. Bóng quỷ bay lướt qua họ, lùi về.
"Đại sư... là ngài ?"
Hửm, quỷ quen? Tần Lưu Tây cái bóng quỷ hư ảo, thấy quen mắt. Nàng suy nghĩ, đ.á.n.h một lá "An Hồn Phù" qua.
Bóng quỷ lập tức ngưng tụ một chút, lộ khuôn mặt thật.
là quỷ quen. Tần Lưu Tây nhíu mày: "Ức Thu? Ngươi đầu thai ? Sao biến thành bộ dạng ?"
Con quỷ mặt chính là nữ quỷ Ức Thu mà Hà Thọ (bạn của Đinh Vĩnh Lương) trêu chọc . Sau khi giải thoát, nàng đến Thịnh Kinh tìm phụ nữ hại để báo thù. bộ dạng bây giờ, hồn thể nát bươm, t.h.ả.m thể tả. Nếu nàng đ.á.n.h một lá An Hồn Phù, e là hồn phách nàng tan biến . Không dạo nàng trải qua chuyện gì?
"Đại sư, cứu... cứu !" Hồn thể Ức Thu run lên bần bật, như thể trải qua cơn kinh hãi tột độ, thỉnh thoảng ngoái về phía .
Tần Lưu Tây rút bình ngọc bên hông, mở nút: "Ngươi đây ."
Ức Thu chút do dự, "vèo" một cái chui bình ngọc. Tần Lưu Tây vỗ vỗ bình: "Ngươi cứ dưỡng thương trong ."
Cái chai đụng nhẹ, như hiệu .
Ha... ha... ha...
Tần Lưu Tây thấy tiếng răng va , đầu , thấy gã phu xe mặt trắng bệch chằm chằm, hai hàm răng đ.á.n.h lập cập.
Nàng tiến lên một bước, phu xe lập tức lùi : "Ngươi... ngươi đừng qua đây!" ông nhớ phận của nàng, sắc mặt càng trắng hơn, vội khom xin : "Đại... đại sư, tiểu nhân cố ý, chỉ... chỉ là..."
"Không , thôi." Tần Lưu Tây ném cho ông một lá bùa: "Cầm lấy."
Phu xe như đại xá, vội nắm chặt lá bùa bình an. Cảm thấy cơ thể ấm dần lên, ông thở phào, nhét lá bùa ngực, nơm nớp lo sợ leo lên xe. Trời mới thấy Tần Lưu Tây chuyện với khí, ông hoảng sợ đến mức nào.
Tần Lưu Tây liếc Trường Xuyên Bá phủ, trong mắt loé lên tia chán ghét. Cái đất Thịnh Kinh , đúng là ngưu đầu mã diện (đủ loại yêu ma quỷ quái) nhiều thật.
Bên trong Trường Xuyên Bá phủ, một đàn ông hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt nhưng môi đỏ như máu, đang âu yếm vuốt ve một chiếc bình mỹ nhân. Hắn ôm chiếc bình như ôm thương, áp mặt cọ cọ, hít một thật sâu, vẻ mặt đầy say mê.
Đột nhiên, trong viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Người đàn ông buông chiếc bình xuống, vẻ mặt lạnh nhạt kẻ xông , nhíu mày: "Hoang mang rối loạn cái gì?"
"Để xổng mất một con quỷ." Người đến là một lão đạo mặt trắng râu. Lão quanh, mày nhíu chặt .
Người đàn ông : "Lại thể trốn thoát khỏi tay ngươi? Là con nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-555-cuu-cuu-quy-voi.html.]
"Chính là con quỷ già vô tình xông phủ lúc ." Lão đạo : "Con quỷ luyện gần xong , mà còn trốn , đúng là xem thường nó."
"Sẽ xảy vấn... đề gì chứ?"
"Chắc là . Ba hồn bảy phách của nó sắp tan hết . Nếu nhất thời sơ sẩy, cũng để nó trốn thoát." Lão đạo ngoài miệng , nhưng đáy lòng chút tự tin, thậm chí ẩn hiện sự bất an.
Người đàn ông : "Chú ý một chút. Kim Hoa Quan hai ngày nay tai tiếng ồn ào. Thái Dương đạo trưởng Trường An Hầu truy lùng trốn chui trốn lủi, giờ dám lộ diện."
"Yên tâm , cũng chừng mực." Lão đạo vài câu, bảo: "Chỗ chạy mất một con quỷ, 'Quỷ Cổ' của luyện thành , ngươi xem..."
Ánh mắt đàn ông loé lên vẻ chán ghét: "Ta sẽ tìm con khác."
Lão đạo lập tức vui vẻ: "Vậy chờ." Dường như cảm nhận sự phiền chán của đối phương, lão thêm: "Ngươi cũng đừng thấy chiếm hời. Chúng đều là 'mỗi lấy thứ cần' thôi, ? Nếu , ngươi sớm đám nữ quỷ hại c.h.ế.t ."
LÃo liếc qua chiếc bình mỹ nhân, xoay rời , đáy mắt lộ rõ vẻ châm chọc. Còn giả vờ chính nhân quân tử, tất cả đều là cá mè một lứa.
Người đàn ông chằm chằm bóng lưng lão đạo, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vài phần nham hiểm.
Xe ngựa của An gia dừng ở cửa Quán đấu giá. Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu xuống xe, thấy Phong Tu lười biếng nóc nhà: "Còn tưởng ngươi định ngủ bụi bên ngoài luôn chứ."
Tần Lưu Tây bảo phu xe về. Gã phu xe , phóng xe chạy mất hút. Phong Tu nhảy xuống, chiếc xe ngựa chạy trối c.h.ế.t, hỏi: "Ngươi gì gã phu xe ?"
"Chắc là thấy gặp quỷ, doạ sợ thôi." Tần Lưu Tây ngáp một cái, trong.
Phong Tu lẽo đẽo theo : "Bọn Hoàng Tiên Thái Gia đây bái lễ . Sớm là do thằng nhóc con nhà chúng nó gây sự, cần gì ngươi . Cứ cho nhắn một tiếng là , đúng là rảnh rỗi."
"Rảnh rỗi cái gì! Vụ là nhẹ nhàng nhất . Lần nữa, càng nhiều càng . Nhà họ An chi hẳn một vạn lượng tiền thù lao đấy! Bọn họ hào phóng thật. Người Thịnh Kinh tiền hào phóng, thích!" Tần Lưu Tây tít mắt.
Không tốn chút sức nào kiếm một khoản tiền dầu đèn kếch xù. Chuyện thế , tìm ?
Phong Tu: "..." Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác cũng thấy đáng thương. Cái tướng tham tiền giống ai nữa?
Tần Lưu Tây: "Mà tộc Hoàng Tiên di cư đến đây? Bọn họ chủ yếu hoạt động ở Đông Bắc ?"
"Dù cũng là chân thiên tử, long khí, tu hành thể hấp thụ chút khí vận, cũng thể đổi tạo hoá lớn." Phong Tu : "Với , một chủng tộc thể nào cứ ở mãi một chỗ, lỡ tận diệt thì chẳng là toi đời ?"
"Ngươi cũng lý." Tần Lưu Tây nghĩ gì đó, : "Có điều, chân thiên tử cũng lắm yêu ma quỷ quái, bẩn thỉu thật."
Nàng cầm bình ngọc, thả Ức Thu : "Ở đây an . Rốt cuộc ngươi ? Chẳng lẽ tình địch của ngươi tìm đạo sĩ thu phục? Cái phủ hình như họ Lâu."
Thư Sách
Ức Thu run lẩy bẩy: "Không ... Tiểu đại sư, ngài ơn phúc... cứu quỷ với!"