Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 554: Duyên họ hàng? Ngươi xem ta có để ý không?

Cập nhật lúc: 2025-11-15 23:58:47
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Đằng Thiên Hàn rời , An đại nhân liền trở về phòng chính. An phu nhân thấy ông trở về liền dậy, hiệu cho bà v.ú lui xuống.

"Vân Nhai ?"

An đại nhân đá văng đôi guốc gỗ chân, lên giường La Hán khắc hình "Năm phúc dâng thọ", : "Đi . Thằng nhóc đúng là đưa cho một vấn đề nan giải."

"Sao ?" An phu nhân đưa một tách qua, cũng xuống bên bàn.

An đại nhân khổ đầy bất đắc dĩ, đem thế của Tần Lưu Tây kể.

An phu nhân kinh hô: "Lại là cháu gái của Tần Nguyên Sơn ư? Vậy thì . Thánh thượng vẫn còn đang ghét Tần Nguyên Sơn. Lần cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cũng thoáng qua, Thánh thượng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tế trời năm ngoái."

"Cho nên mới phiền phức. Thánh thượng coi trọng lễ tế trời, xảy sai sót. Tần Nguyên Sơn sung quân lưu đày mới là lạ. Nếu năm ngoái Mông Quý Phi sinh tiểu hoàng tử, cần tích phúc, e là cả nữ quyến cũng theo." An đại nhân : "Vậy mà Đằng Vân Nhai còn lật bản án , vớt bọn họ về."

"Lễ tế trời đó... lẽ nào ông thật sự hãm hại?" An phu nhân chút tò mò.

An đại nhân hừ : "Có thật cũng quan trọng. Cho dù là thật, cũng là do 'kỹ bằng ', là mệnh . Trên quan trường , giữa các đối thủ với , thiếu gì chuyện như ?"

Tục ngữ , giang hồ là tranh đấu. Quan trường cũng , cái "biển sâu" mà vạn vạn học trò hướng tới , tồn tại bao nhiêu phân tranh. Tần Nguyên Sơn chẳng qua chỉ là vật hy sinh trong cuộc đấu đá phe phái. Ông đầu tiên, cũng chẳng cuối cùng. Rơi kết cục , chỉ thể là mệnh , là do thủ đoạn cao minh bằng đối thủ, tự chui đầu bẫy, nên thất bại.

Mà ông cũng chẳng oan uổng nhất. Nghĩ đến việc tranh đoạt ngôi vị Trữ quân mà xem, phe thất bại, đặt cược sai, mất đầu là mất đầu.

"Ngài thấy thế nào? Nói gì thì , An gia chúng đúng là nợ vị thiếu quan chủ một ân tình lớn." An phu nhân .

An đại nhân: "Hắn bản lĩnh thì cứ việc tra. Chỉ cần là vu oan cho ai, cũng mặc kệ gì. Mà tra chân tướng, vốn dĩ là chức trách của Đại Lý Tự."

An phu nhân hiểu ý. Đây là đồng ý "tạo điều kiện" cho Đằng Thiên Hàn .

An đại nhân hỏi: "Dật Nhi thế nào ?"

"Ngủ say lắm, còn chảy cả nước miếng." An phu nhân bực bội : "Thằng nhóc thối , chúng sợ c.h.ế.t. Đợi nó tỉnh , nhất định đ.á.n.h cho một trận, cho nó chừa."

An đại nhân đen mặt: "Nó chính là nàng chiều hư, cả ngày lêu lổng với đám bạn , suýt nữa rước đại hoạ về nhà. Cũng may là hữu kinh vô hiểm. Cái tính của nó, uốn nắn . Lát nữa nhét nó Bắc Đại Doanh, rèn giũa tính nết, miễn cho rước hoạ về. Không nào cũng may mắn như ."

An phu nhân chút xót con: "Bắc Đại Doanh cực khổ lắm... Nhà chúng cũng 'Bảo Gia Tiên' , chắc cũng đến mức rước thứ bẩn thỉu nữa ."

An đại nhân quát: "Mẹ hiền hại con! Nó mười tám, mười chín tuổi mà còn hiểu chuyện, bay lên trời ? Phu nhân cũng đừng trông chờ 'Bảo Gia Tiên'. Nàng quên thiếu quan chủ ? Nếu nhà chúng thất đức, 'Bảo Gia Tiên' cũng , ngài sẽ bỏ đấy."

An phu nhân đành ngậm miệng.

"Ngoài , chuyện hôm nay dặn dò hạ nhân kín miệng, đừng lắm lời." An đại nhân : "Nàng cũng đừng truyền chuyện cung."

"Ý của lão gia là...?"

An đại nhân thở dài: "Thánh thượng ở tuổi 'tri thiên mệnh', chuyện lập Trữ quân cũng nhắc đến nhiều năm. Qua Lễ Vạn Thọ, e là sẽ càng nóng hơn. Kỳ thi mùa xuân , nước trong kinh thành đục ngầu thế nào, nàng cũng ."

An phu nhân im lặng. Mỗi năm kỳ thi mùa xuân đều là lúc các bậc quyền quý lôi kéo tiến sĩ. Hiện tại các hoàng tử lớn, lứa tiến sĩ càng tranh giành, ai cũng kéo về phe .

"Người tuổi càng lớn, càng sợ c.h.ế.t." An đại nhân thì thầm: "Nếu phương pháp kéo dài tuổi thọ, trường sinh, ai mà chứ? Ngày xưa Cao Tổ vì trường sinh mà... Thôi, nhắc nữa."

Tim An phu nhân thắt . Bà hiểu ý An đại nhân. Ông sợ Thánh thượng đương triều trường sinh bất lão mà khổ dân chúng, cũng sợ gây phiền phức cho Tần Lưu Tây.

Ai, Đạo gia siêu phàm thoát tục, cuối cùng cũng thoát khỏi trần duyên thế tục.

Tại Đằng phủ.

Đằng Thiên Hàn về phủ, tiên đến thỉnh an (Đằng lão phu nhân), rằng trưởng tử về kinh, nhưng vì phụng dưỡng sư phụ, học đạo pháp, nên tiện về nhà.

Đằng lão phu nhân thản nhiên : "Ngươi đứa trẻ đó duyên phận mỏng manh, nên mới cho nó bái sư nhập đạo. Cứ để mặc nó . Người xuất gia đoạn tuyệt trần duyên cũng ít."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-554-duyen-ho-hang-nguoi-xem-ta-co-de-y-khong.html.]

tỏ hề quan tâm Đằng Chiêu về .

Lòng Đằng Thiên Hàn lạnh , miễn cưỡng đáp "Vâng". Bàn tay đang cầm túi tiền cũng buông thõng xuống. Ông cũng lấy linh quả nữa, vài câu rời .

Trở về phòng chính, Ôn thị vẫn đang xem sách. Thấy ông về, bà liền lên hầu hạ.

Đằng Thiên Hàn : "Nàng đang mang thai, cần vất vả, cứ để nha . Nghỉ ngơi ."

Ôn thị vẫn , giúp ông cởi áo khoác ngoài: "Thiếp về nghĩ , Chiêu Nhi ở nhà, cũng thể để con thiếu thốn chi phí sinh hoạt. Thiếp định mỗi tháng gửi cho con một khoản tiền tiêu vặt, miễn cho con ở đạo quan tu hành khổ cực. Mặt khác, cũng nên may mấy bộ quần áo, ngài thấy ?"

"Không cần . Một năm gửi một . Về phần quần áo, sư phụ nó sẽ cửa hàng chuyên may đo. Nàng lòng, may hai bộ áo lót là ." Lòng Đằng Thiên Hàn ấm .

"Vâng."

Đằng Thiên Hàn lấy túi tiền , lấy một viên quả, : "Nàng há miệng ."

Ôn thị khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng. Thấy ông đút một viên quả thơm ngát miệng, mặt bà bất giác đỏ lên. Bà c.ắ.n một miếng, vị ngọt thanh mát lan toả, nàng từng ăn loại quả nào ngon như .

"Đây là quả gì , ngon quá!"

Đằng Thiên Hàn : "Là linh quả núi sâu, Chiêu Nhi cho, quý lắm, cho thể. Chỉ mấy viên thôi, nàng đừng ngoài." Ông dừng một chút, dặn thêm: "Bên chỗ mẫu cũng đừng ."

Ôn thị sững sờ, dè dặt hỏi: "Mẫu ... giận Chiêu Nhi về nhà ?"

Thư Sách

Ánh mắt Đằng Thiên Hàn chút ảm đạm: "Trước đây lúc Chiêu Nhi về, cứ nỉ non suốt ngày đêm, ồn ào phiền phức. Chắc là lúc đó bà thấy đứa trẻ thiết . Thôi, duyên họ hàng, thể cưỡng cầu. Giờ thằng bé sống là đủ . Nó về cũng , đỡ chịu sự ghẻ lạnh."

(Đằng Chiêu: Ngươi xem để ý ?)

Ôn thị đưa tay , nắm lấy tay ông, ôn tồn : "Đừng buồn, chẳng còn chúng cha ?"

"Ừm."

Lúc , Đằng Chiêu vén rèm xe, ngoài: "Đường về Quán Cửu Huyền vòng vèo , lâu thế mà còn tới?"

Phu xe vội đáp: "Hồi tiểu đạo trưởng, vì ngày mai niêm yết kết quả thi Đình, sẽ tiến sĩ dạo phố. Lộ trình đều định sẵn, của Ngũ Thành Binh Mã Tư đang dọn dẹp chướng ngại vật đường, nên chúng đường vòng."

Đằng Chiêu cũng gì thêm. Cậu bé định buông rèm xuống, bỗng ngẩng đầu, nhíu mày: "Dừng xe!"

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...