Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 547: Tên thần côn này không nói võ đức!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:16:21
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bịt mũi lùi mấy bước. Đằng Thiên Hàn cũng mùi hôi thối bất ngờ xộc lên cho mặt mày tái mét, ọe khan vài tiếng.

Sao mà thối thế?

Chỉ Đằng Chiêu, vài giây biến sắc, bình tĩnh móc hai cuộn giấy (vẽ bùa hỏng, tiện thể nhét túi) nhét lỗ mũi. Đỡ hơn nhiều .

Thư Sách

An đại nhân và con trai sắc mặt cũng tái , nhưng bộ dạng của nhóm Tần Lưu Tây, họ chút hổ.

"Đại sư đến ?" Một giọng nữ nôn nóng vọng tới.

Tần Lưu Tây niệm cho một chú "Trừ Uế", sắc mặt khá hơn, lúc mới về phía tới. Đó là một phu nhân mặc hoa phục lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc, trông vô cùng ung dung hoa quý. Chỉ là, giữa hai hàng lông mày của bà đượm vẻ ưu sầu, khuôn mặt tiều tụy đến mức son phấn cũng che giấu nổi.

"Quận chúa." An đại nhân tiến lên đỡ lấy vợ: "Đã mời tới , nàng yên tâm, chắc chắn sẽ giải quyết chuyện lạ của Dật Nhi."

An phu nhân (Thục Huệ Quận chúa) Tần Lưu Tây, con ngươi co : "Trẻ như ?"

"Tuổi tuy nhỏ, nhưng bản lĩnh." An đại nhân trấn an.

An phu nhân đè nén sự sốt ruột, liếc sang Đằng Thiên Hàn. Thôi , nếu giải quyết , qua Kim Hoa Quan mời đại sư .

Tần Lưu Tây gật đầu với An phu nhân coi như chào hỏi, bước sân. Thấy sắc mặt ai cũng khó coi, nàng niệm một chú "Trừ Uế" nữa. Luồng uế khí bẩn thỉu lập tức tan biến như gió, khiến cảm thấy sảng khoái hẳn lên.

Mắt An phu nhân sáng lên. Lão gia lừa , quả nhiên bản lĩnh. Bà bỏ mặc chồng , tiến lên : "Đại sư, ngài nhất định cứu con trai !"

Tần Lưu Tây sân, mắt đảo quanh quan sát, : "Yên tâm, vấn đề gì lớn. Phiền ngài kể , An tiểu công tử những ?"

Trải qua cái mùi vị , nàng đoán phần nào.

"Ta một thôn trang suối nước nóng, ở đó trồng nhiều đào và lê, hiện đang là mùa hoa nở rộ. Thằng bé rủ mấy đứa bạn chơi ở đó hai ngày. Kết quả ba ngày nó trở về, cả thất thần, như thể từng ngủ, mệt lả , hơn nữa còn mùi hôi." An phu nhân từ từ kể .

Đây chính là chuyện lạ An Dật gặp . Từ ba ngày , bắt đầu vô cớ mùi hôi, đó lan cả phòng, cả cái sân , khiến ai dám đến gần, đều hun cho chịu nổi. Kỳ lạ là, mùi hôi bay ngoài, cứ như nhốt trong sân, chỉ cần đẩy cửa là thối ngửi .

Mùi hôi thối thì chớ, An Dật rõ ràng mệt, nhưng tài nào ngủ . Đại phu đến xem, kê t.h.u.ố.c an thần, thậm chí đốt cả hương an thần, nhưng hễ nhắm mắt là giật tỉnh dậy, như ai cho ngủ. Đổi sân khác cũng .

Người ăn thể nhịn mấy ngày, chứ ngủ thì mà chịu nổi. Huống hồ, còn cái mùi hôi mà hương liệu đậm đặc cũng át , khiến ăn .

Mới ba ngày ngắn ngủi, An Dật gầy rộc , cả nhà sốt ruột yên. An phu nhân trực giác con đụng tà ma, cũng dám gióng trống khua chiêng tìm đại sư đạo sĩ, chỉ thể ngầm cho Kim Hoa Quan. Ai ngờ Kim Hoa Quan xảy chuyện, đóng cửa bế quan.

Đằng Thiên Hàn cũng An đại nhân kể qua. Ngay lúc cả nhà họ An đang đau đầu vì chuyện lạ của An Dật, thì Tần Lưu Tây đến kinh thành. Ông liền dắt mối đưa tới. Cho nên, đúng là vặn.

"Thiếu quan chủ, ngài cái sân khí đen, là vấn đề gì?" An Hạo đỡ ( mệt lả vì lo cho con) hỏi.

"Vào xem bệnh ."

Đoàn nhà chính. Cái sân quá thối, cũng mấy hạ nhân ở đây, chỉ gã sai vặt của An Dật và hai bà v.ú việc nặng. Hiện gã sai vặt đang canh trong phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-547-ten-than-con-nay-khong-noi-vo-duc.html.]

Tần Lưu Tây , mắt đảo quanh đ.á.n.h giá, đó tiến phòng ngủ. Vừa bước , nàng liền thấy một thanh niên đỉnh hai quầng thâm mắt to đùng, gầy gò, đang ngây ngốc giường, lúc thì , lúc thì lẩm bẩm một , như thể loạn thần. Bên mép giường, gã sai vặt đang gục mặt canh giữ.

Trong phòng, thối như một cái hố phân, còn xông thêm mùi đàn hương, khiến mùi vị càng thêm kỳ quái. Mấy sắc mặt biến đổi, nhịn mà ọe khan.

Gã sai vặt mặt vô cảm hành lễ với các chủ tử, lùi sang một bên. Hắn cũng dám là khứu giác mất cảm giác .

Tần Lưu Tây khoanh tay , chằm chằm thanh niên. Nói đúng hơn, là chằm chằm cái "vật thể" đang cuộn tròn đỉnh đầu , nhe răng uy h.i.ế.p nàng.

Một con chồn.

Một con chồn thành tinh, đang quấn đầu An Dật, hai cái móng vuốt của nó cứ vạch mí mắt , cho ngủ. Mùi hôi thối từ nó toả nồng nặc. Nó còn thỉnh thoảng thì thầm điều gì đó tàn nhẫn bên tai An Dật.

Thấy , "Hoàng Đại Tiên" (cách gọi con chồn) cũng thèm để ý, mãi cho đến khi cảm nhận ánh mắt đúng lắm. Nó ngẩng lên, mới phát hiện Tần Lưu Tây đang chằm chằm . Nàng thấy ?

"Ngươi là thần côn mà nhà mời tới ?" Hoàng Đại Tiên giật , nhưng ngay đó thả lỏng. Chỉ là một đứa nhóc Âm Dương Nhãn, gì chứ?

Tần Lưu Tây đ.á.n.h giá Hoàng Đại Tiên một lượt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thằng nhóc xui xẻo chọc giận ngươi thế nào, mà ngươi hành hạ nó như ?"

Mọi : "?" Bọn họ theo tầm mắt Tần Lưu Tây, chẳng thấy gì cả. Lẽ nào trong phòng còn thứ khác?

An đại nhân và hai cha con hẹn mà cùng dồn một chỗ, run lẩy bẩy. Quả nhiên là thằng con trời đ.á.n.h rước tà ma về!

Đằng Thiên Hàn thì nhỏ giọng hỏi con trai: "Con thấy ?"

Đằng Chiêu một tay bấm quyết, niệm chú "Khai Nhãn", hai ngón tay song song lướt qua mắt , nheo mắt , mặt biểu cảm.

Đằng Thiên Hàn thấy tư thế , lòng tê dại. Thằng bé học thật , cái dáng vẻ chuyên nghiệp quá. Ông cố nén cơn đau lòng, tò mò hỏi: "Là thứ gì ?"

"Chồn."

"A!" Mọi kinh hô. Cái gì, chồn ?

Con chồn "Oaoa" một tiếng, hét lớn: "Chồn cái gì mà chồn! Ta là Hoàng Đại Tiên!"

"Hoàng Đại Tiên thì là chồn ?" Tần Lưu Tây hừ : "Mau thu cái mùi hôi của ngươi , thối c.h.ế.t ." Nàng niệm một chú "Trừ Uế". Cái mùi hun đến mức nàng váng cả đầu.

"Ta thu! Ta hun c.h.ế.t nó! Nó dám c.h.ử.i thối, còn hại 'thảo phong' (xin phong) thành! Ta hành hạ c.h.ế.t nó!" Hoàng Đại Tiên nhe răng, "thả" một cái rắm cực thối.

Tần Lưu Tây giận. Đây là đang đối đầu với . Nàng lao vọt tới, định tóm lấy nó.

Hoàng Đại Tiên nhảy phắt khỏi đầu An Dật, khinh miệt : "Chỉ bằng cái con nhóc vắt mũi sạch nhà ngươi mà đòi bắt bản tiên ? Không tự lượng sức... Á!"

Nó cúi đầu lá bùa dính chân , giẫm chân định vứt , lá bùa bốc cháy, lửa theo lông nó lan lên.

"A a a!" Cả con chồn điên cuồng giãy giụa, đập vả lửa , la t.h.ả.m thiết: "Con thần côn võ đức! Sao mới hợp một câu phóng hoả! Quá thiếu đạo đức! Mau dập lửa cho bản tiên!"

Loading...