Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 520: Năm mạng đền năm mạng
Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:37:16
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sương trắng ùa , ảo ảnh bắt đầu. Tần Lưu Tây thong dong bước giữa ảo ảnh, như một ngoài cuộc quan sát thứ mắt.
Huyện Chu, thôn Đào Nguyên, đa là họ Trương. Bạch Nhâm Đình là họ khác duy nhất. Hắn cùng quả phụ chạy nạn đến đây và lập nghiệp. Hắn tướng mạo tuấn tú, chữ nghĩa, khiêm tốn lễ phép. Không ít phụ nữ và thiếu nữ trong thôn đều mến mộ . Từ năm mười lăm tuổi, vô bà mối tới cửa, nhưng Bạch mẫu đều từ chối, chỉ một lòng dựa tài thêu thùa xuất sắc của để nuôi Bạch Nhâm Đình ăn học.
Năm Bạch Nhâm Đình hai mươi tuổi, Bạch mẫu cưới Giang thị, một cô gái mồ côi nhà tú tài ở thôn bên, về vợ cho . Hai vợ chồng ân ái, chồng nàng dâu hoà thuận, cả nhà bảo ban , cuộc sống ngày càng tương lai tươi sáng. So với những gia đình nông dân khác trong thôn luôn ồn ào cãi vã, nhà họ Bạch tựa như một dòng nước trong, yên tĩnh mà .
lòng ác độc của con nảy sinh mà cần dấu hiệu. Tất cả đều đang giãy giụa trong vũng bùn, dựa mà các ngươi sạch sẽ bên bọn họ? Cùng lấm bẩn trong vũng bùn mới đạo.
Không bắt đầu từ ai, dân làng bắt đầu cô lập nhà họ Bạch, nhất loạt bài xích họ khác, còn lan truyền những lời lẽ khó .
Để tránh lời đồn, hai con (Bạch mẫu và Giang thị) việc gì liền khỏi cửa. Nếu ngoài, nhất định cả hai cùng , tuyệt để kẻ cơ hội đặt điều những lời bất kham.
Bạch mẫu thêu thùa vô cùng xuất sắc. Bà định chuyển nhà lên trấn. Để thuê căn nhà , bà nhận một món hàng lớn: thêu một bức tượng Quan Âm Bồ Tát. Bức thêu phường thêu chuẩn để dâng tặng cho lão phu nhân nhà quan viên nọ quà mừng thọ.
Bạch mẫu ngày đêm miệt mài thêu tượng Quan Âm. Cũng do thành tâm mà con dâu lúc cũng mang thai. Đến tháng thứ ba, khám là song thai. Gia đình ba sắp thành năm , nhà họ Bạch càng thêm hạnh phúc.
Bức tượng Quan Âm thêu suốt sáu tháng, sống động như thật, tay cầm bình ngọc, nét mặt từ bi mỉm . Vừa lúc đó, vợ của thôn trưởng đến thu tiền thuê nhà và thấy. Lòng tham, như quỷ dữ, bắt đầu nảy mầm.
Mà con trai của thôn trưởng, Trương Lai Kim, lúc đắc tội với quý nhân trong thành, cần bồi thường một khoản tiền lớn.
Nhà thôn trưởng dù chút ruộng đất, giàu hơn nhà khác, nhưng cả trăm lượng bạc cũng lấy là lấy . Khi gã về bức thêu Quan Âm sống động như thật của nhà họ Bạch, Trương Lai Kim lập tức đỏ mắt tham lam.
Tính ác của con là giới hạn.
Vào một buổi tối, Trương Lai Kim cùng gã thôn trưởng xách đèn đến nhà họ Bạch, ý đồ ép họ giao bức thêu Quan Âm. Điều kiện là bộ nhà cửa đất đai họ đang ở sẽ thuộc về họ, đồng thời cho phép họ nhập gia phả từ đường họ Trương.
Nhà họ Bạch dĩ nhiên chịu. Họ vốn dĩ họ Bạch, nhập từ đường họ Trương cũng chẳng lợi ích gì, huống hồ họ định chuyển . Bạch Nhâm Đình cũng tự tin học vấn của thi đỗ tú tài thành vấn đề, liền nhẹ nhàng từ chối, rằng cả nhà sắp chuyển lên trấn.
Đây chẳng là con vịt đến miệng còn để bay ?
Ác tâm trỗi dậy, Trương Lai Kim thuận tay vớ lấy cái búa ngoài sân, bổ nát đầu Bạch Nhâm Đình. Bạch mẫu thấy, bàn tay ác độc vươn về phía bà. Cả hai con cứ như sọ não vỡ nát, ngã xuống tay Trương Lai Kim.
Giang thị động tĩnh, vác cái bụng to chạy xem, liền thét lên chói tai.
Đã đ.â.m lao thì theo lao, gã thôn trưởng theo phía sợ nàng gọi đến, một tay vòng siết chặt cổ nàng, tay bịt miệng, cứ thế siết c.h.ế.t nàng.
Cả một gia đình, c.h.ế.t t.h.ả.m trong một đêm ác niệm, một ai sống sót.
Hai cha con gã thôn trưởng khi g.i.ế.c , nhanh chóng tìm bức thêu Quan Âm cùng bộ tiền bạc, dọn t.h.i t.h.ể về phòng, tính phóng hoả phi tang tội ác.
sự tàn ác của kẻ ác là giới hạn. Giang thị vốn dáng uyển chuyển, dung mạo ưa . Khi Trương Lai Kim khiêng nàng lên giường, nhất thời nổi tà tâm, cởi thắt lưng mà phát tiết. Xong xuôi, còn quên gọi cả cha cũng đến "thử một ", nhân lúc còn "nóng hổi".
Tần Lưu Tây chứng kiến đến đây, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o băng, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc.
Nàng về phía Huyền Thanh Tử (đang sắm vai Bạch Nhâm Đình). Hắn thực vẫn còn một thở, nhưng chính thở thoi thóp đó khiến tận mắt chứng kiến cảnh thê tử khi c.h.ế.t vẫn hai kẻ súc sinh nhục. Hắn trợn mắt nứt, tim đau như d.a.o cắt.
Mà Diêu Phỉ Phỉ (đang sắm vai Giang thị) còn t.h.ả.m hơn. Nàng đang gào thét trong nội tâm, hoảng sợ, phẫn nộ, nhưng tất cả đều vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-520-nam-mang-den-nam-mang.html.]
Không khi trải qua chuyện , liệu họ còn giữ suy nghĩ "phàm là quỷ dữ hại , đều đáng diệt trừ" nữa ?
Bạch Nhâm Đình c.h.ế.t nhắm mắt, một ngụm oán khí ngút trời, giữ hồn phách ở căn nhà nhỏ chìm trong biển lửa.
Trận hoả hoạn che giấu tội ác. Khi dân làng chạy tới, lửa cháy ngút trời. Ngọn lửa như rắn quấn lấy , ai dám tiến lên dập lửa, chỉ đành than thở tiếc hận, đúng là tạo nghiệt.
Huyền Thanh Tử và Diêu Phỉ Phỉ lúc nhập vai ( kẻ sát nhân trong ảo ảnh). Khi họ cầm kiếm tưởng như đang đ.â.m kẻ thù, thì thực chất lưỡi kiếm ngược , chĩa bụng , sắp đ.â.m .
Nếu cứ mặc kệ, họ sẽ c.h.ế.t thật. Tần Lưu Tây bước lên, giữ c.h.ặ.t t.a.y hai : "Đủ ."
"Ngay cả ngươi cũng cản ?" Giữa sương trắng, một giọng vốn thanh nhuận nhưng nay mang theo oán hận ngút trời vang lên.
Tần Lưu Tây: "Năm mạng đền năm mạng. Đại thù của ngươi báo. Bọn họ là kẻ hại gia đình ngươi."
Bạch Nhâm Đình lên sắc nhọn: "Tuy hại, nhưng bọn họ cản báo thù, khác nào nối giáo cho giặc! Các ngươi, những thiên sư , tự xưng là chính đạo, hỏi thị phi đen trắng, cứ cho rằng quỷ trời sinh là xa? bọn họ dạy một đạo lý, đó là báo đáp , thà kẻ ác còn hơn!"
Giọng Tần Lưu Tây lạnh lùng: "Nếu ngươi ác, ắt sẽ thiên sư đến diệt trừ, bởi vì nhân quả của ngươi chấm dứt khi nhà họ Trương tử hồn tiêu. Những sống bên cạnh, cùng ngươi oán thù, nên trở thành vật hy sinh vô tội để ngươi trút giận."
Bạch Nhâm Đình im lặng một lát, giọng bỗng cao vút: "Nếu thì ?"
Tần Lưu Tây cũng im lặng một chút, : "Vậy ngươi chính là đang cản đường về nhà, sẽ vui. Mà vui, thì ai phép vui vẻ!"
Bạch Nhâm Đình: "..."
Tần Lưu Tây rút một lá bùa, vung . Bùa tự cháy, nàng hai tay kết ấn, miệng niệm pháp quyết: "Phá!"
Thư Sách
Sương trắng tan , ảo cảnh vỡ vụn, trả hình ảnh thực tại.
Họ vẫn đang ở trong nghĩa trang. Huyền Thanh Tử thoát khỏi ảo giác, tự kiểm tra một phen. Khi thấy thanh kiếm vẫn đang cầm ngược chĩa , sắc mặt đại biến. Nhớ ảo giác , vội lùi mấy bước.
Diêu Phỉ Phỉ thì vẫn đang la hét chói tai, kêu "Đừng chạm ! Cút !".
"Câm miệng!" Tần Lưu Tây ném một lá bùa tới.