Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 51+52
Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:47:36
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 51: Lọt mắt nàng
Cố thị vẫn chấp nhận ý của Tần Lưu Tây, dù cha của các con đang đường lưu đày, nếu chuyện gì xảy , hai đứa con trai chính là cội rễ của tam phòng .
Cố thị c.ắ.n răng ích kỷ một , Tần Lưu Tây : “Tây Nhi, giờ Tam thẩm sẽ đền đáp con thì chẳng khác nào vẽ vời bánh nướng lớn (hứa suông), nên cần . Tam thẩm chỉ một câu, tấm lòng , ân tình của con, tam phòng chúng sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Ơn cứu giúp bằng giọt nước sẽ báo đáp bằng suối nguồn (tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo) – đây là điều tam phòng họ ghi nhớ ngay từ khi con nàng bình an.
Tần Lưu Tây : “Tam thẩm cứ tịnh dưỡng cho , phúc khí còn ở phía .”
Lòng Cố thị rung động, giữa đôi mày bỗng nhiên sáng bừng lên một mảng. Phúc khí còn ở phía ?
Nàng nghĩ quá nhiều, bảo bà v.ú bế hai đứa con trai , để chúng chào hỏi Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây đối với hai đứa bé mới sinh khoan dung hơn. Thấy chúng lúc đều tỉnh, tay hề bó mà tự đặt lên môi, nàng khỏi mỉm .
Nàng nắm tay đứa bé, một ngón tay chạm nhẹ cổ tay nhỏ xíu , một lúc lâu mới buông , đổi sang đứa bé còn .
“Nếu hai đứa bé khỏe, cứ tìm Kỳ Hoàng, nàng theo bên cạnh nhiều năm, cũng chút ít thuật kỳ hoàng (y thuật).” Tần Lưu Tây Cố thị .
“Được.” Cố thị mỉm gật đầu.
Tần Lưu Tây xoa đầu hai đứa trẻ một chút cáo từ .
“Bảo Nhi, đưa Đại tỷ tỷ ngoài.” Cố thị cô con gái đang trốn ở cạnh cửa.
Tần Minh Bảo bước , sợ sệt Tần Lưu Tây, hành một cái lễ, giọng mềm mại: “Đại tỷ tỷ, Bảo Nhi đưa ngài.”
Tần Lưu Tây ngoài, phía Tần Minh Bảo theo. Ra khỏi phòng, đến sân đình, góc áo của nàng nắm lấy, nàng khỏi cúi đầu .
Tần Minh Bảo buông tay , ngẩng đầu cao lớn giống tỷ tỷ giống ca ca . Mắt cô bé chớp chớp, khuôn mặt tròn trịa nghẹn đỏ bừng lên.
Trước khi nhà họ Tần xảy chuyện, nàng từng gặp Tần Lưu Tây. Chỉ mơ hồ mẫu còn một Đại tỷ tỷ, vì từ nhỏ thể nên gửi nuôi ở nhà cũ (ở quê).
Sau gặp, Đại tỷ tỷ lợi hại, những cứu mẫu , mà còn cứu cả hai em trai. Nàng nhất định là tiên nhân thần tiên phái tới.
Tần Minh Bảo thịch một tiếng quỳ xuống, chính thức dập đầu hành một đại lễ với Tần Lưu Tây.
Thư Sách
Tần Lưu Tây: “!”
Sự việc đột ngột khiến nàng chẳng .
Nàng đỡ cô bé dậy, hỏi: “Yên lành, tự nhiên quỳ chi?”
Tần Minh Bảo ngẩng đầu nàng, trong ánh mắt đầy vẻ kính yêu và cảm kích, giọng non nớt : “Đại tỷ tỷ cứu em và các em em, em gì báo đáp, chỉ thể hành đại lễ với ngài. mà, em năng lực, nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ, em xin thề!”
Tần Lưu Tây xong, nụ trở nên rạng rỡ, cũng chân thành hơn vài phần. Nàng cô bé mắt to mặt tròn, cằm mũm mĩm, tóc chỉ dùng dây buộc tóc đỏ buộc thành búi nha (búi tóc trẻ con). Cả mặc vải đay, thắt eo bằng mảnh vải mỏng, trông y hệt con cái nhà nông, nhưng mất sự thiên chân (ngây thơ).
Nàng nhéo má cô bé, nghĩ nghĩ, từ tay áo lấy một tờ ngân phiếu đưa cho nàng, : “Đại tỷ tỷ tiếp nhận lễ gặp mặt của em. Tự giữ lấy, mua đồ ăn vặt.”
Tần Minh Bảo kinh ngạc, cúi đầu mệnh giá tờ ngân phiếu, tròn mắt, ngẩng đầu lên. Góc áo của tỷ tỷ biến mất ở cổng viện.
Tần Minh Bảo đuổi theo hai bước, thấy nàng nữa thì chạy về phòng Cố thị, đưa ngân phiếu cho bà, kể sự việc, chút thấp thỏm: “Mẹ ơi, xem con cần trả cho Đại tỷ tỷ ?”
Cố thị tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng, xoa đầu con gái, thở dài một , : “Con gái , cũng là phúc phận. Đã là Đại tỷ tỷ cho, con cứ giữ lấy . Chỉ là con ghi nhớ ân tình , ngàn vạn báo đáp.”
Nếu phúc phận đó, thể lọt mắt xanh của Tần Lưu Tây chứ?
Tần Minh Bảo tờ ngân phiếu, cái hiểu cái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-5152.html.]
Chương 52: Ta thể yếu ớt nên màu chút
Tần Lưu Tây bước lên xe ngựa trong tiếng cằn nhằn càm ràm của Kỳ Hoàng. Trần Bì thì toe toét vẫy tay với chị gái , vẻ mặt đắc ý.
Kỳ Hoàng nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Ngươi mà chăm sóc chủ tử cho , để nàng xóc nảy thì khi trở về lột da ngươi . Sau ngươi đừng gọi là Trần Bì nữa mà gọi là Lột Da!”
Trần Bì run rẩy một cái, thu liễm đôi chút: “Biết !”
Lúc Kỳ Hoàng mới theo họ khuất, hồi lâu mới về phòng.
Tần Lưu Tây hẹn với tên Tề Khiên ở cửa thành Đông Hoa. Họ ung dung đến trễ, còn thì đợi lâu .
“Đại sư.” Tề Khiên đón lên, sự xuất hiện của Tần Lưu Tây rõ ràng khiến thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lưu Tây : “Đừng gọi Đại sư, bổn gia là họ Tần.”
Tề Khiên sửng sốt, nữa chắp tay: “Vậy, Tần đại phu?”
“Tùy tiện.” Tần Lưu Tây xua tay, : “Xe ngựa ?”
Nàng quanh một vòng, thấy một con ngựa cao lớn dáng cường tráng, phía là một chiếc xe ngựa trông giản dị nhưng kiên cố. Nàng bước tới , hài lòng gật đầu.
Bề ngoài giản dị và vững chắc, nhưng nội thất thì đủ rộng rãi để nàng thoải mái. Bên trong xe lót đệm chăn mềm mại, đặt mấy cái hòm rương nhỏ và bàn nhỏ, còn cả lò than bạc và lò sưởi tay.
Trần Bì nhảy lên , đặt hành lý của hai xuống. Sau đó, kéo mấy cái hòm cố định , thấy bên trong đủ loại bánh kẹo tinh xảo, mứt hoa quả, cùng với cụ, lá , và những vật dụng giữ ấm như phích nước nóng, lò sưởi tay, vân vân, thể là chu đáo mặt.
Trần Bì vẻ tò mò, nhưng thực chất là kiểm tra , tránh việc bên trong xe ngựa đặt những vật nên .
Chưa đầy nửa buổi, toe toét miệng, vẻ mặt ngây ngô với Tần Lưu Tây: “Công tử , chiếc xe ngựa vững chãi thật, cái gì cũng , hệt như một ngôi nhà nhỏ di động .”
Ứng Nam theo Tề Khiên cố nhịn đảo mắt—cái gì cũng , chẳng là vì công tử nhà ngươi yêu cầu quá gắt ?
dám .
Tần Lưu Tây cũng , chắp tay với Tề Khiên, : “Lao công tử phí tâm ( phiền công tử hao tâm tổn trí). Ta thể yếu ớt nên màu ( vẻ) chút.”
“Ngươi lòng là .” Tề Khiên đôi lông mi dài của nàng đang cụp xuống khi đáp lời, nội tâm vô cớ thả lỏng.
Vừa lòng, gây chuyện, là thể khởi hành .
“Được , đây, sớm về sớm. À, là luyến tiếc gia đình, sợ nhất xa.” Tần Lưu Tây nhảy lên xe ngựa. Trong thùng xe, Trần Bì trải gối đầu, chăn đệm, sẵn sàng cho chủ nhân ngủ bù.
Tề Khiên lướt qua, tư thế , là buồn ngủ thật ?
Quân tử phi lễ chớ coi ( quân tử điều đúng khuôn phép), cũng nhiều, xe ngựa của , chuẩn khởi hành.
Tần Lưu Tây quả thực lên xe ngựa là xuống ngay. Trần Bì nhanh nhẹn rót một ly nước từ phích nước nóng đưa cho nàng uống, thắp một nén hương, và ở chỗ dựa gần cửa xe.
“Công tử, ngài ngủ , canh gác ở đây.”
Tần Lưu Tây ngáp một cái, : “Xe ngựa đủ rộng , nếu ngươi mệt thì cứ xuống . Canh canh quan trọng, thị vệ bên ngoài kẻ ăn .”
Từng bọn họ đều là cao thủ tinh khôn tài đ.á.n.h đ.ấ.m và kỷ luật nghiêm minh, chắc chắn trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Trần Bì hì hì đồng ý.
Trên chiếc xe ngựa khác, Ứng Nam động tĩnh bên Tần Lưu Tây, cẩn thận bẩm báo với Tề Khiên: “Công tử, bọn họ thật sự ngủ .”
Tề Khiên nhàn nhạt liếc một cái, : “Khởi hành .”
Ứng Nam dám thêm, cung kính hành lễ, ám hiệu với Hỏa Lang – đầu đội thị vệ.
Đoàn xe chầm chậm khởi hành. Tần Lưu Tây tiếng bánh xe ngựa lăn, ngủ say sưa trở .