Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 510: Vừa gặp đã thân

Cập nhật lúc: 2025-11-13 05:40:17
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng tại Túy Tiên Lâu.

Tần Lưu Tây ngắm mấy nam tử mỗi một vẻ, tính cách khác biệt, khóe miệng cứ cong lên mãi hạ xuống .

Phong Tu thì mà yêu mị, Nhạc Định dương cương chính khí, mang uy nghiêm. Cảnh Tiểu Tứ tuấn tú quý phái, còn Hùng Nhị thì khờ khạo ngay thẳng. Ai nấy đều tướng mạo tệ, quả nhiên là cảnh ý vui.

Lão bộc liếc qua tấm bình phong, nhỏ giọng với Nhạc Thuỷ: "Những thiếu quan chủ quen , phú thì cũng quý, ai cũng tướng mạo bất phàm. Xem thiếu gia nhà đủ tầm ."

Nhạc Thuỷ nhịn , : "Ngài đừng nữa. Chỉ ngài với lão Hầu gia là nhiệt tình thôi, chứ thấy cả thiếu gia lẫn thiếu quan chủ đều chẳng ý tứ đó. Đặc biệt là thiếu quan chủ, căn bản là thông suốt chuyện tình cảm."

Nói đúng hơn là, căn bản định thông suốt mới .

Hùng Nhị sáp gần Nhạc Định, : "Nói là chứng tê liệt của sắp khỏi hẳn, thể chiến trường , quá. Huynh chứ, lúc tin liệt, còn rơi mấy giọt nước mắt đấy. Huynh dũng như , trời sinh là chiến sĩ, thể chiến trường thì quá đáng tiếc."

Nhạc Định: "Là trời cao rủ lòng thương, cho may mắn gặp thiếu quan chủ. Trước mắt chỉ thể lấy rượu, đợi khi khỏi hẳn, nhất định sẽ cùng thiếu quan chủ uống một trận." Hắn nâng chén lên, hướng về phía Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây : "Được , nhưng nhất trong vòng một năm đừng đụng đến rượu, cũng vận động mạnh. Phải dưỡng cho thật mới tính chuyện khác."

Bữa tiệc là do Nhạc Định khởi xướng. Bệnh tê liệt của tiến triển , lúc ở Phi Thường Đạo gặp Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ – cũng là những đến cầu y. Đôi bên gặp , bèn rủ ăn một bữa.

Cảnh Tiểu Tứ lúc mới cảm thấy sâu sắc, chuyến Tương Nam e là lựa chọn chính xác nhất đời . Lại thể kết giao với một thuật sĩ Huyền môn lợi hại như Tần Lưu Tây, đến cả bệnh tê liệt mà nàng cũng chữa khỏi .

Thư Sách

"Thiếu quan chủ y thuật cao minh, tướng thuật cũng vô song. Đợi khi về, nhất định sẽ tuyên dương giúp ngài khắp nơi, khiến đều trở thành tín chúng của Thanh Bình Quan." Hùng Nhị nịnh nọt một câu.

Tần Lưu Tây định cần, nhưng nghĩ , nếu Thanh Bình Quan phát triển rực rỡ, trở thành nhất đạo quán, thì tín chúng là thể thiếu. Tín ngưỡng càng nhiều, Tổ sư gia mới càng thần thông. Nàng bèn : "Vậy cung kính bằng tuân mệnh."

Nhạc Định như điều suy nghĩ. Ra là cần tín chúng ?

Hắn uống một ngụm , cũng tò mò vì Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ xuất hiện ở quán của Tần Lưu Tây. Hắn đoán là họ đến cầu y, nhưng hai giống bệnh tật gì. Dù là " gặp " nhưng cũng mới quen, tiện thất lễ mà hỏi han.

Cảnh Tiểu Tứ là tinh ý, Nhạc Định tò mò nhưng ngại giáo dưỡng nên hỏi. Trong lòng càng thêm tán thưởng nhân phẩm của Nhạc Định, bèn chủ động : "Ta đây trúng cổ, đúng lúc đến Tương Nam tìm thầy chữa bệnh thì gặp thiếu quan chủ, mới kết duyên từ đó."

" ! Huynh , lúc nó trúng cổ, siêu cấp ghê tởm, chính là…"

"Câm miệng!"

Cảnh Tiểu Tứ và Tần Lưu Tây gần như đồng thanh quát lên. Người thì đỏ mặt tía tai vì thấy mất mặt, thì mặt tái mét vì nhớ cảnh tượng đó, sợ rằng bữa ăn ngon sẽ mất cả hứng.

Hùng Nhị hề hề.

Nhạc Định : "Ta từng binh thư, vùng Tương Nam, Vân Quý bên đó nhiều cổ trùng và chướng khí, vì các sơn trại ở đó khó tấn công. Có thể thấy địa thế cảnh lợi hại thế nào. Cảnh công tử trúng cổ, hẳn là chịu nhiều đau đớn."

Cảnh Tiểu Tứ: "Khi cổ trùng điều khiển, thật cảm giác gì, nó chỉ chậm rãi ăn mòn tinh huyết thôi."

Ánh mắt Nhạc Định khẽ lóe. Hắn phận của Cảnh Tiểu Tứ – là công tử con vợ cả của Trường An Hầu gia. Bị trúng cổ trùng thế , tám phần là do đấu đá trong gia tộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-510-vua-gap-da-than.html.]

"Giải quyết xong là ."

Cảnh Tiểu Tứ khổ: "Họa qua, họa khác tới. Cổ trùng giải quyết xong, trúng tà thuật, đoạt thọ."

Nhạc Định kinh ngạc: "Thế nào là đoạt thọ?"

"Ta !" Hùng Nhị đợi Cảnh Tiểu Tứ kịp , chen giải thích.

Nghe xong, sắc mặt vốn luôn trầm lạnh lùng của Nhạc Định cũng biến đổi mấy . Chuyện thể tin nổi thế , đúng là từng thấy, quá mức rợn .

Hắn trong gia tộc nhiều tranh đấu mưu mô, nhưng ngờ kẻ dùng chiêu nham hiểm như để hãm hại khác. Đấu d.a.o đấu kiếm còn thể đối chọi, chứ phàm nhân mà đối đầu với thuật pháp thì so nổi? Chẳng là kiến đấu voi, nghiền ép ?

Nhạc Định Tần Lưu Tây, hỏi: "Trên đời thật sự loại tà thuật nham hiểm đến ?"

"Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng . Chính tà phân đôi, tu chính đạo thì ắt kẻ tu tà đạo. Thậm chí còn những thứ nham hiểm hơn, như mượn mệnh, mượn vận, động tay động chân mồ mả tổ tiên của khác." Tần Lưu Tây lười biếng : "Những loại cấm thuật , chỉ cần trả giá đủ, luôn kẻ tu tà đạo sẵn sàng liều vì lợi ích."

Mọi đều cảm thán, bất giác nảy sinh một tia kính sợ đối với cả Phật môn lẫn Đạo môn.

Nói qua chuyện , mấy bàn đến đề tài nặng nề đó nữa mà chuyển sang chuyện phiếm. phần lớn thời gian là Hùng Nhị đang hăng hái hỏi thần tượng của (Nhạc Định) về chuyện hải chiến, vẻ mặt và lời đều vô cùng ngưỡng mộ.

Hắn cũng là thích võ, bản lĩnh cũng tệ, cũng khao khát quân doanh. chỉ sức mạnh mà mưu lược, chỉ đ.á.n.h đ.ấ.m lung tung, đó là điều tối kỵ chiến trường.

Nhạc Định cũng bản tính của Hùng Nhị, liền : "Muốn tướng sĩ, chỉ dũng cảm là đủ, còn hiểu chiến lược, mưu tính, nếu cũng chỉ là nộp mạng vô ích. Một tướng quân bảo thủ, cố chấp thì khó mà kết cục ."

Hắn ngừng một chút, thêm: "Tướng sĩ cũng là con , ở nhà họ cũng cha , em, vợ con. C.h.ế.t vì nước vì dân là cái c.h.ế.t ý nghĩa, chứ c.h.ế.t oan vì một gã tướng quân ngu xuẩn thì quá uổng phí."

Cảnh Tiểu Tứ xong liền vỗ Hùng Nhị một cái: "Nghe thấy ! Muốn nhập ngũ tướng quân thì về binh pháp . Chỉ dùng sức thì tác dụng gì, biến trận còn , chỉ tổ kéo chân , hại hại ."

"Biết ." Hùng Nhị gãi đầu, Nhạc Định: "Nếu chỗ hiểu, thể thỉnh giáo tiểu tướng quân ngài ?"

"Đừng gọi tướng quân, lớn hơn ngươi mấy tuổi, cứ gọi Nhạc , tên tự là Đình Phong. Ngươi nếu gửi thư, nhất định sẽ trả lời."

Hùng Nhị là chúa dễ , lập tức gọi một tiếng "Đình Phong ."

Lúc , tiểu nhị mang thức ăn lên. Phong Tu sớm nhịn , : "Đừng nữa, ăn ."

Ăn cơm với mấy kẻ ngứa mắt đúng là khó chịu, chướng mắt vô cùng.

Mấy thêm gì nữa, bắt đầu cầm đũa. Mãi đến khi ăn gần xong mới bắt đầu chuyện tiếp. Chỉ đúng lúc , lầu bỗng truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, còn kèm theo cả tiếng thét chói tai.

Mọi .

"Xuống xem thử?"

Mấy đều sợ phiền phức, liền khỏi phòng riêng. Có ít ở các phòng khác cũng , cùng dồn về phía cầu thang, xuống lầu.

Loading...