Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 507: Chút tà thuật vặt mà đòi làm khó được tiểu tổ tông?
Cập nhật lúc: 2025-11-13 05:40:14
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Thịnh Kinh cũng là ngay . Tần Lưu Tây vẫn còn bệnh nhân trong tay, nên cũng vội lên đường. Đến lúc đó, nàng thể mượn "âm lộ" (con đường âm giới) hoặc dùng trận pháp "súc địa thành thốn" (thu hẹp đất đai) để .
Ngay lúc Tần Lưu Tây và Phong Tu đang bàn bạc, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, còn vài phần quen thuộc. Hình như là "con gấu" .
Tần Lưu Tây vội bước ngoài, quả nhiên thấy Hùng Nhị mặt mày tái mét, vẻ đầy gấp gáp. Phía , một thị vệ mồ hôi đầm đìa đang cõng một .
"Tần cô nương, ôi, thiếu quan chủ, cứu mạng với! Mau cứu Cảnh Tiểu Tứ!" Hùng Nhị xông lên, suýt chút nữa thì bổ nhào Tần Lưu Tây, nhưng Phong Tu dùng một ngón tay chặn .
"Nói chuyện thì cứ , đừng hấp tấp xô đẩy như ." Phong Tu nhíu mày quát.
Hùng Nhị bộ y phục đỏ rực của , ngước lên, đập mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ yêu mị tột cùng. Mẹ ơi, gã đàn ông "yêu khí" thế, còn hơn cả phụ nữ.
Ý nghĩ loé lên, liền tự vả miệng một cái, vội Tần Lưu Tây: "Thiếu quan chủ, cứu mạng!"
"Sao thế ? Các ngươi còn ?" Lần Tần Lưu Tây bỏ mặc bọn họ để giải chú cho Tư Lãnh Nguyệt, từ đó gặp , nàng cứ tưởng bọn họ , giờ xuất hiện?
Hùng Nhị : "Chưa , chúng vẫn ở Ninh Châu chơi bời. Đây là chơi đến xảy chuyện . Ngài mau xem Tiểu Tứ, dạo nó xui xẻo cực kỳ, uống nước lã cũng kẹt răng, tự nhiên đang yên đang lành hôn mê bất tỉnh."
Thị vệ đặt Cảnh Tiểu Tứ lên chiếc sập trong quán. Tần Lưu Tây liếc , mày cau . Tướng mạo của đổi, hơn nữa tuổi thọ cũng biến động.
"Thằng nhóc đoản mệnh là ai ?" Phong Tu liếc qua hỏi.
Hùng Nhị trừng mắt giận dữ. Thị vệ cũng đặt tay lên thanh kiếm bên hông, chằm chằm gã đàn ông yêu nghiệt mặt, lòng đầy tức giận. Tên cái miệng đáng đòn thế chứ.
Phong Tu : "Làm gì, đ.á.n.h ? Hắn sống quá 5 năm nữa, đoản mệnh thì là gì?"
Sắc mặt Hùng Nhị đại biến, gân xanh nổi lên, giận dữ quát: "Ngươi bậy!"
"Hắn bậy ." Tần Lưu Tây bắt mạch cho Cảnh Tiểu Tứ, : "Tướng mạo của Cảnh công tử đổi, tuổi thọ quả thực còn dài."
Hùng Nhị kinh ngạc tột độ, lảo đảo lùi một bước, sắc mặt trắng bệch: "Sao thể? Cơ thể nó lắm , chính thiếu quan chủ ngài cứu nó mà, thành tuổi thọ còn dài?"
Thư Sách
"Còn , chắc chắn là động tay chân ." Phong Tu lạnh lùng .
Tần Lưu Tây cũng : "Hắn đoạt thọ."
Đoạt thọ?
Hùng Nhị hiểu ý nghĩa của từ , nhưng chuyện , dùng đến chữ "đoạt" thì chắc chắn là ai đó hãm hại . Thị vệ sốt ruột hỏi: "Đoạt thọ nghĩa là ?"
Tần Lưu Tây lấy một cây kim bạc châm mấy huyệt vị, Cảnh Tiểu Tứ liền tỉnh , câu hỏi của thị vệ, nhất thời chút ngơ ngác.
Hùng Nhị thấy tỉnh, liền lao tới, ôm chầm lấy gào : "Ngươi xem ngươi khổ thế ! Rõ ràng là ấm sống trong nhung lụa, mà hạ cổ trùng thì cũng đoạt thọ. Mọi chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu ngươi, ông trời thật quá bất công, hu hu."
Cảnh Tiểu Tứ đôi cánh tay to bự của siết chặt đến nghẹt thở, chút buồn nôn, nhịn đẩy : "Im ! Thọ của đoạt hết thì cũng ngươi siết c.h.ế.t ."
Hùng Nhị vội buông lỏng, căng thẳng : "Có chỗ nào khoẻ ?"
Cảnh Tiểu Tứ hít sâu một , sang Tần Lưu Tây, cau mày hỏi: "Thiếu quan chủ, đoạt thọ nghĩa là ?"
"Nghĩa đen như mặt chữ thôi." Tần Lưu Tây : "Ngươi vốn dĩ thể sống thọ hơn 70 tuổi, hiện giờ dùng thuật pháp nham hiểm đoạt mất hơn một nửa, ngươi sẽ sống quá 30. Còn kẻ đoạt thọ của ngươi, vốn dĩ sắp c.h.ế.t, bây giờ tuổi thọ tăng lên, sẽ c.h.ế.t nữa."
Hùng Nhị một nữa sợ hãi đến bật .
"Khóc lóc cái gì! Một thằng đàn ông to xác mà sướt mướt thể thống gì! Trông ngươi to như con gấu mà mít ướt như đàn bà, mất mặt ?" Phong Tu ngứa mắt, ghét bỏ quát.
Hùng Nhị gắt : "Ngươi hiểu cái quái gì! Tiểu Tứ là của , là con trai duy nhất của cô . Nó sống còn bao lâu nữa, ? Ngươi đúng là cái loại, bộ mặt mà chẳng chút lòng đồng cảm nào. Nhổ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-507-chut-ta-thuat-vat-ma-doi-lam-kho-duoc-tieu-to-tong.html.]
Phong Tu trừng mắt: "Chút tà thuật vặt vãnh mà đòi khó 'tiểu tổ tông' ? Ngươi mang đến đây tìm nàng cứu mạng, còn gào cái gì?"
Hùng Nhị nín bặt: "...Ờ nhỉ."
Phong Tu lườm một cái. Đồ ngốc!
Cảnh Tiểu Tứ chẳng buồn bộ dạng ngốc nghếch của ông họ nữa, vội hỏi Tần Lưu Tây xem ai cướp thọ của .
"Đọc ngày sinh tháng đẻ bát tự đây, bói thử cho."
Cảnh Tiểu Tứ vội vàng bát tự của , cũng kiêng dè ngoài. Phong Tu thể vấn đề của , còn ở đây với Tần Lưu Tây, ắt hẳn là nàng tin tưởng, nên cũng gì giấu giếm.
Tần Lưu Tây lấy giấy bút tính toán, quẻ tượng hiện lên, : "Người với ngươi chút duyên họ hàng, nhưng sâu đậm. Kẻ bẩm sinh thiếu hụt, ốm yếu bệnh tật."
Mặt Cảnh Tiểu Tứ trầm xuống.
"Quả nhiên là nó!" Hùng Nhị nghiến răng kèn kẹt: "Tiểu Tứ, chừng con cổ trùng trong ngươi cũng là do mụ đàn bà hạ. Bọn họ tâm địa quá độc ác, mạng ngươi thành, giờ đoạt thọ nguyên của ngươi? Phì, đúng là đồ hổ!"
Phong Tu liếc bọn họ: "Vừa là mấy trò âm u chốn hậu trạch. Phàm nhân thế tục các ngươi chính là như , chỉ quen dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu."
Hùng Nhị gắt : "Nói cứ như ngươi phàm nhân ?"
Phong Tu dí sát mặt mặt : "Ngươi kỹ cái mặt góc c.h.ế.t của xem, giống phàm nhân chỗ nào?"
Hùng Nhị đỏ bừng hai tai, lùi một bước. Hắn từ chối "tiếp tay" cho cái yêu nghiệt .
Cảnh Tiểu Tứ sang Tần Lưu Tây: "Ta một đứa em trai cùng cha khác , bẩm sinh yếu ớt, từ nhỏ bệnh tật quấn , năm nay mới mười tuổi. Có nó lấy thọ của ?"
"Cùng cha khác ?" Tần Lưu Tây quẻ tượng, đầy ẩn ý: "Ta là chút duyên họ hàng, nhưng sâu đậm đến mức đó nha."
Cảnh Tiểu Tứ sững sờ, Hùng Nhị cũng kinh ngạc: "Không thằng nhóc bộ tịch đó ?"
"Họ hàng cũng thể là em họ (con chú con bác), hoặc là em họ (con dì con ) như ngươi với , hoặc xa hơn chút nữa." Tần Lưu Tây nhắc một câu, cầm tay lên, hai ngón tay đặt lên cổ tay, tay thì bấm đốt niệm thần chú, thầm nhẩm 'Thái Tố Mạch Quyết'. Một lúc lâu nàng mới : "Ta dùng Thái Tố Mạch Pháp để xem cát hung cho ngươi. Ngươi em ruột thịt nào cả. Cha ngươi, chỉ ngươi là con trai. Nói cách khác, em trai cùng cha khác cũng ."
Hùng Nhị "Ối!" một tiếng, vội bịt miệng, mắt trợn tròn xoe.
Đây chẳng là thằng nhóc vốn huyết mạch Cảnh gia ? Cha của Cảnh Tiểu Tứ... "cắm sừng" ?
Trời ơi, xem cái tin bát quái động trời gì đây! Dượng Cảnh lừa dối ! mà... sảng khoái thật! Nếu vạch trần chuyện mặt ông , xem ông còn mặt mũi nào mà mụ đàn bà là "chân ái" nữa ?