Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 502: Ta có nói là không trị được đâu
Cập nhật lúc: 2025-11-13 02:47:49
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ lúc liệt đến nay, Nhạc Định cũng gặp vô danh y. Giờ Tần Lưu Tây chẩn đoán, thấy vài thuật ngữ y thuật cũng hiểu , và chúng khác mấy so với lời của các đại phu khác.
giống các đại phu khác luôn cẩn trọng và sợ mặc cảm về bệnh liệt, Tần Lưu Tây thẳng thắn. Cần hỏi là hỏi, vô cùng bình tĩnh, cứ như thể đây là chuyện bình thường nhất. Nàng vì liệt mà tỏ thương hại tiếc nuối, điều khiến tâm trạng vốn đang sốt ruột của cũng lắng dịu .
Đối phương hỏi một cách bình thản, Nhạc Định cũng gì để giấu, kể qua: "Là do thương. Lần đó trong một trận hải chiến, thủ lĩnh hải tặc bản lĩnh tệ, trúng một chưởng của , lúc chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như dời vị. cũng nhân cơ hội đó c.ắ.t c.ổ . Sau khi đắc thủ, để ý, cột sống đập mạnh nòng pháo thuyền, ngất tại chỗ. Tỉnh thì nửa mất cảm giác. Gần hai năm qua, tìm vô danh y mà vẫn chữa , nghĩ, chắc cả đời cứ thôi."
"Tiểu tướng quân cũng thật nghĩ thoáng nhỉ. Không thấy cam lòng ?" Tần Lưu Tây nhướng mày.
Nhạc Định liếc nàng, thản nhiên : "Không cam lòng tất nhiên là . Ta mới ngoài hai mươi, thể trở chiến trường, đổi là ai cũng cam lòng. đám tướng sĩ như chúng , từ ngày nhập ngũ quen với việc 'vác đầu thắt lưng' mà sống. Ta sớm nghĩ tới vô khả năng, tàn tật cũng tính đến, chỉ là ngờ nó đến nhanh như thôi."
Thư Sách
Lão bộc bên vành mắt hoe đỏ, mấy hộ vệ cũng lộ vẻ nghiêm nghị.
Ánh mắt Tần Lưu Tây lộ rõ vẻ tán thưởng: "Lòng tiểu tướng quân quả nhiên rộng mở như biển cả."
Nhạc Định khổ một tiếng: "Cũng như cô khen . Khi đại phu phán rằng cả đời chỉ thể xe lăn, cũng từng phẫn nộ, từng hoang mang, cũng từng hỏi trời xanh, tại là ? Ta mang đầy hoài bão, chỉ vì tiện mà thể thực hiện, bảo thể cam tâm. Nhất là khi thấy hai chân ông nội cũng dần chứng teo cơ, yếu , sự cam lòng đó càng lên đến đỉnh điểm."
" ngươi vượt qua ."
"Phải." Nhạc Định : "Tổ phụ già, cũng ông vì mà hao tổn tinh thần thêm nữa. Ta nghĩ kỹ , tàn phế cũng gì , ít nhất còn giữ cái mạng. Cùng lắm thì lui về, sinh một đứa con trai, dạy dỗ nó thành một tiểu tướng quân chinh chiến."
"Nói đến đây, ngươi mất cảm giác là từ phần eo trở xuống. Ta là y giả, mạn phép hỏi một câu, phương diện của ngươi... bình thường ?" Tần Lưu Tây hỏi.
Mọi sửng sốt.
Nhạc Định cũng sững sờ, mãi mới hiểu ý nàng là gì, cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ lựng lên.
Mọi cũng đều hiểu , chỉ ho khan, lúng túng trời.
Nàng cũng quá thẳng thắn, quá bạo dạn !
Nhạc Định càng thấy hổ. Cô còn là con gái ?
"Việc ... liên quan đến trị liệu ?"
"Tất nhiên là quan hệ. Chức năng đó bình thường, thì dù bệnh liệt chữa khỏi, ít nhất cũng còn thể thành sinh con. Nếu , chắc chắn là cực kỳ nghiêm trọng, tương đương với việc bộ phần eo trở xuống của ngươi đều mất cảm giác, rắc rối lớn đấy." Tần Lưu Tây mặt đổi sắc .
Mặt Nhạc Định lúc đỏ lúc đen, gần như nghiến răng kèn kẹt mới nặn mấy chữ: "Nhờ phúc cô, vẫn bình thường."
Chứ nếu thật sự chỗ đó cũng hỏng, sợ là còn gì luyến tiếc để sống nữa.
Tần Lưu Tây gật đầu: "Thế thì . Lên giường , kiểm tra cho ngươi."
Kiểm tra, nơi nào? Nhạc Định dám động.
Lão bộc vội cho hộ vệ tiến đến hỗ trợ.
"Ngươi đừng dùng cái ánh mắt ' kẻ lưu manh' đó. Ta chỉ xem phần eo của ngươi thôi." Tần Lưu Tây đầy hứng thú.
Nhạc Định: "..."
Hắn nâng lên giường, Tần Lưu Tây chỉ thị hộ vệ cởi áo, lật .
Nhạc Định bao giờ nghĩ cũng ngày mặc cho khác xâu xé thế , đành nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-502-ta-co-noi-la-khong-tri-duoc-dau.html.]
Tần Lưu Tây đến bên giường, vén vạt áo lên, chạm da thịt: "Da mỏng mà khô, cơ bắp teo ."
Mọi hiểu, thấy Đằng Chiêu bên cạnh cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép bệnh án, khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Tần Lưu Tây vuốt dọc theo xương sống lưng, dùng một lực ấn hỏi: "Có đau ?"
"Không ."
"Phần thắt lưng tê liệt, đau."
Nàng , Đằng Chiêu ghi chép. Lão bộc và các hộ vệ thấy kỳ lạ, cách chẩn trị khác hẳn các đại phu đây, vẻ nghiêm ngặt và cẩn thận hơn.
Tần Lưu Tây ấn nắn, thỉnh thoảng còn dùng lực, một đường xuống hai chân. Nàng kéo ống quần lên, thấy cặp chân đó, mày liền nhíu .
Lão bộc thấy , tim thót lên, vội hỏi: "Thiếu quan chủ, , thể trị ?"
"Rắc rối lớn."
Tim lão bộc như chìm thẳng xuống, suýt chút nữa lảo đảo, hốc mắt đỏ bừng. Đến cô cũng cách nào ?
Nhạc Định cũng thất vọng kém. Thấy nàng năng rành mạch, còn tưởng hy vọng. Nghĩ cũng , nàng mới từng tuổi...
Tần Lưu Tây : "Cơ bắp hai chân teo và biến dạng ."
Đằng Chiêu ghi , hỏi: "Sư phụ, teo cơ nghĩa là sẽ bất lợi cho việc trị liệu ạ?"
"Tất nhiên . Cơ bắp teo và biến dạng thì tiên phục hồi chúng. Nếu , dù chữa khỏi bệnh liệt, đôi chân cũng đủ sức để chống đỡ cơ thể dậy, vì cơ bắp còn." Tần Lưu Tây đau đầu : "Như , chữa chứng teo cơ mới thể tiến hành trị liệu tiếp, vô hình trung kéo dài thời gian trị liệu. là phiền phức."
Lão bộc giật , vội hỏi: "Thiếu quan chủ, lời của ngài là ý gì? Ý ngài là... bệnh liệt của thiếu gia nhà vẫn thể trị?"
"Ta là thể trị . Hắn liệt nửa là do ngoại thương dẫn đến tổn thương dây thần kinh cột sống. Dùng châm cứu và t.h.u.ố.c tắm là thể trị, tương tự như cách trị cho lão tướng quân. các ngươi xem, hai chân vì lâu ngày cử động nên teo cơ. Trước khi trị liệu, điều trị cho hết teo cơ , mới thể chính thức trị bệnh liệt, cho nên thời gian sẽ kéo dài, là phiền phức ?"
Mọi : "!!!"
Thế mà gọi là phiền phức ? Chỉ cần trị , mười năm hai mươi năm cũng phiền phức!
Một câu " thể trị" mà cũng vòng vo như .
Lão bộc kích động thôi, nghẹn ngào Nhạc Định: "Thiếu gia, ngài thấy , thiếu quan chủ thể chữa khỏi cho ngài!"
Hắn mừng đến mức nước mắt lưng tròng.
Nhạc Định siết chặt hai nắm tay, trong mắt bùng lên ánh sáng rực rỡ. Hắn cố nén kích động, hỏi: "Thiếu quan chủ thời gian kéo dài, là bao lâu?"
"Phải xem thể chất của ngươi. Nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm? Khó lắm, nhưng dù cũng sẽ quá một năm." Tần Lưu Tây đôi chân của Nhạc Định, cơ bắp teo đến biến dạng, còn chút sức lực nào, liền bực bội : "Nếu vì chân teo cơ, thể nhanh hơn . Các ngươi tìm vô danh y, lẽ nào một ai với các ngươi rằng đôi chân xoa bóp mỗi ngày để đảm bảo khí huyết lưu thông ?"
Chân teo cơ sẽ càng dẫn đến tổn thương thần kinh chi , khiến cho bệnh liệt nửa càng nặng, hồi phục càng chậm. Thử nghĩ mà xem, một đôi chân còn sức mạnh cơ bắp để chống đỡ, cho dù cho ngươi cảm giác trở , ngươi thể vững ?"
Nhạc Định thấy lời cằ nhằn của Tần Lưu Tây, đầu óc chỉ vang vọng mấy lời của nàng.
Nhanh thì hai ba tháng, chậm thì nửa năm, quá một năm.
Trong đầu Nhạc Định như pháo hoa nổ tung, rực rỡ vô cùng. Đây lẽ là câu êm tai nhất mà từng !