Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 501: Người què trị cho người què?
Cập nhật lúc: 2025-11-13 02:47:48
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng Tần Lưu Tây cũng gặp Nhạc Định, cháu trai độc nhất của Đông Dương Hầu. Chỉ điều, "trang điểm" lố ?
Hắn vận một bộ áo gấm màu đen tuyền, cổ tay áo và cổ áo đều viền tơ vàng thêu hoa văn mây lành, vạt áo còn thêu một con chim ưng đang sải cánh, trông vô cùng uy vũ. Lưng thắt đai lưng dệt kim màu đỏ sậm, treo ngọc bội óng ánh. Tóc búi cao, cố định bằng một chiếc vương miện tử kim khảm hồng ngọc, quả đúng là quý khí ngời ngời.
Nhạc Định trời sinh mang cốt cách nhà binh, mày rậm mắt to, lông mi rậm dài, làn da màu lúa mạch. Đôi mắt sáng ngời thần, khoé mắt sắc lẹm, cả toát khí chất nam tính ngùn ngụt. Ngay cả khi xe lăn, bất tiện, khí chất cường hãn, cương nghị đó cũng hề suy giảm.
Tuy ăn mặc loè loẹt như một con công đang xòe đuôi, nhưng đây đúng là một đàn ông thực thụ: tuấn tú, trai, ngầu, hormone nam tính bùng nổ!
Đông Dương Hầu quả lừa nàng, tướng mạo quả thực tệ, gia thế cũng , đúng là một "mối kim quy" quý giá.
Thật sự "cứng"!
Lão bộc thấy Tần Lưu Tây lộ rõ vẻ tán thưởng và ý , tảng đá trong lòng liền hạ xuống. Biểu cảm là .
Ông thiếu gia nhà , ơ?
Nhạc Định đang trân trối chiếc xe lăn Tần Lưu Tây đang , đầu óc trống rỗng, nội tâm như sụp đổ.
Ông nội và Quan thúc bao giờ , vị Bất Cầu thiếu quan chủ cũng là một tàn tật, tiện. Vậy cảnh tượng mắt là ?
Một què trị bệnh què cho ?
Cái đúng là... quá đáng hết chỗ !
Nhạc Định cảm thấy ông nội và lão bộc nhà lừa một vố đau. Ngàn dặm xa xôi đến đây, dọc đường xóc nảy, mà đối phương cũng là một què?
Mặt sa sầm .
Lão bộc thấy sắc mặt , vội ho khan một tiếng: "Thiếu gia, ngây đó gì, vị chính là Bất Cầu thiếu quan chủ."
Ông cạnh Nhạc Định, tay đặt lên xe lăn, vươn ngón tay chọc mạnh một cái, thầm nghĩ: Chào hỏi chứ!
Nhạc Định ngẩng đầu Tần Lưu Tây. Khuôn mặt đối phương hề nhu mì, ngược vẻ khí. Nàng mặc bộ đạo bào màu xanh, tóc búi gọn, trông càng giống nữ nhi.
Và đôi mắt của nàng, , như thể thể thấu tâm can khác. Chỉ là lúc , trong mắt nàng lộ rõ vài phần hứng thú.
Nàng là một cô nương, một cô nương còn trẻ!
Nhạc Định tự nhấn mạnh điều trong lòng. Hắn cứng mặt chắp tay hành lễ: "Tại hạ Nhạc Định, mắt thiếu quan chủ."
Hắn ép chiếc xe lăn của nàng, nhưng cụp mắt xuống thấy ngay chân nàng. Hắn bất giác dời tầm mắt , nàng tàn tật vì lý do gì? Trông nàng vẻ gì là u ám phiền , lẽ nào nàng để tâm?
"Tiểu tướng quân đang nghĩ, đây cũng là một kẻ tàn phế, thì trị chứng tàn phế cho ngươi?" Tần Lưu Tây trêu chọc.
Mặt Nhạc Định nóng bừng, chút hổ.
Lão bộc lúc mới sực tỉnh, vỗ trán một cái, áy náy : "Xem trí nhớ lão nô , quên mất . Thiếu gia, thiếu quan chủ giống như ngài nghĩ , ngài què, là trúng cái gì 'ngũ tệ tam khuyết' của đạo môn..."
Ngũ tệ tam khuyết?
Nhạc Định từ nhỏ luyện võ, Đông Dương Hầu mang theo bên tự tay dạy dỗ, cũng là lăn lộn trong đám đàn ông từ bé. Hắn bao giờ tin mấy chuyện thần phật ma quỷ, cũng từng chùa chiền đạo quán, một là tin, hai là bận luyện võ, luyện binh, thời gian.
Vì , rõ quy tắc của đạo môn. "Ngũ tệ tam khuyết" là cái quái gì chứ?
Thư Sách
"Không sai, đây là trời phạt, nên què... chơi thôi. Nói chừng ngày mai, hoặc muộn hơn chút, thể lên ." Tần Lưu Tây .
Bị què... chơi?
Lời thật ngứa đòn!
Khoé miệng Nhạc Định giật giật: "Trời phạt ?"
Cô đang lừa đấy chứ? Nói là trời phạt, thà cô vấp ngã ở còn tin hơn.
cũng đôi bên thiết, tiện hỏi bừa.
Tần Lưu Tây nhạt: "Chính là chuyện như . Làm một việc quy tắc của Thiên Đạo cho phép, tự nhiên sẽ phạt. Người trong đạo môn chúng là , đều Thiên Đạo ràng buộc, cũng giống như thế tục các ngươi, chẳng cũng luật pháp và quy tắc trói buộc ? Nếu , ai gì thì , chẳng sẽ loạn hết cả lên?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-501-nguoi-que-tri-cho-nguoi-que.html.]
Nghe cũng vài phần hợp lý.
"Đưa tay đây." Tần Lưu Tây đẩy xe lăn đến bên bàn án, hiệu cho đặt tay lên gối thuốc: "Ta xem bệnh cho ngươi."
Nhạc Định sững sờ.
Lão bộc thì mừng rỡ. Thấy thiếu gia còn ngây , ông liền tự xắn tay áo lên, kéo tay đặt lên gối thuốc.
Nhạc Định thấy ánh mắt hứng thú của Tần Lưu Tây, gò má nóng lên, : "Quan thúc, tay của con què."
"Tĩnh tâm." Tần Lưu Tây quát khẽ, hai ngón tay đặt lên cổ tay .
Nhạc Định thấy , cũng gì thêm, tĩnh tâm , chỉ cô nương đang nghiêm túc bắt mạch ở đối diện.
Tần Lưu Tây bắt mạch xong một tay, đổi sang tay , lời nào. Nhạc Định định hỏi, nàng liền sang Đằng Chiêu bên cạnh: "Chiêu Chiêu, con cũng bắt mạch cho tiểu tướng quân ."
Đằng Chiêu ngẩn .
Nhạc Định và lão bộc cũng sầm mặt. Tần Lưu Tây nhỏ tuổi, Đằng Chiêu còn nhỏ hơn, bảo nó bắt mạch, đây là đang đùa giỡn ?
Hộ vệ ở cửa xông , nhưng nhớ kỹ lời dặn của lão bộc: Ở chỗ , là rồng cũng cuộn , đừng gây sự chọc thiếu quan chủ vui, việc đều lấy việc thiếu gia chữa bệnh trọng.
đây mà là chẩn trị nghiêm túc ?
"Sư phụ?"
"Bảo con bắt thì cứ bắt. Khó lắm mới một bệnh nhân chứng tê liệt thế , xem cho kỹ." Tần Lưu Tây sang Nhạc Định: "Yên tâm, lát nữa sẽ rõ cho ngươi."
Công phu nhẫn nhịn của Nhạc Định cũng tu luyện đến trình độ nhất định, nhưng một đứa nhóc khi còn đáng tuổi con đang bắt mạch cho , vẫn thấy chuyện quá lố bịch.
Đằng Chiêu đặt ngón tay lên cổ tay Nhạc Định, cảm nhận mạch đập. Cậu bé Nhạc Định : "Mạch của tiểu tướng quân dồn dập và nhanh, ngài nên bình tĩnh một chút, nếu sờ chuẩn."
Nhạc Định: "..."
Hắn hít sâu một , nín thở.
Đằng Chiêu thực học bắt mạch từ lâu. Sờ mạch của Nhạc Định, bé chút chần chừ, nhưng vẫn vấp váp: "Mạch trầm, tế, sáp. Gân mạch vô lực." Dưới ánh chăm chú của Tần Lưu Tây, trán bé rịn mồ hôi: "Sư phụ, con chỉ bắt bấy nhiêu thôi."
Tần Lưu Tây khen ngợi: "Vi sư bắt cũng là như . Hướng biện chứng của con là đúng ."
Nhạc Định hai họ, thầm nghĩ: Hai đang tung hứng đấy chứ?
Đằng Chiêu khen, hề đắc ý, mà nhíu mày hỏi: "Gân mạch vô lực, vì tứ chi và khớp xương của ngài thể cử động ?"
"Tất nhiên . 'Tê liệt' là chỉ tứ chi mềm yếu vô lực, cơ bắp thả lỏng co . Tứ chi cử động, gân mạch khớp xương vô lực, thể động đậy, gọi là 'liệt'. Mạch tượng của trầm tế mà sáp, kinh lạc thông, tức là m.á.u bầm tích tụ, lưu thông. Lại thêm nội thương cũ tích tụ, tự nhiên thể cử động."
Tần Lưu Tây Nhạc Định: "Ta xem mạch tượng của ngươi, tuy tích tụ, nhưng cũng quá nghiêm trọng, ít nhất đến mức ảnh hưởng tâm trí, khiến tinh thần suy sụp u uất. Điểm ngươi . Ta tò mò, đối với chứng liệt , ngươi suy sụp tinh thần, là vì ? Nghe lão tướng quân , ngươi liệt là do chấn thương, tiện rõ hơn ?"