Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 499: Hừ, ta không làm nữa!
Cập nhật lúc: 2025-11-13 02:47:46
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Thọ giải quyết xong chuyện ở đây, bèn cùng Đinh Vĩnh Lương trở về phủ thành, mỗi tìm cha của .
Hà viên ngoại con trai kể chuyện, sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi dồn: "Con chắc chắn thứ đó chứ? Sẽ quấn lấy con nữa đấy chứ?"
Trời ơi, ông vất vả bươn chải bao năm, tất cả cũng chỉ một trai một gái. Con gái gả , Hà Thọ coi như là độc đinh của Hà gia, lỡ nó mệnh hệ gì, chẳng là tuyệt tự ?
Hà Thọ hì hì: "Chắc chắn . Chưa đến việc vị thiếu quan chủ đó bản lĩnh cao cường, con còn cái bùa hộ mệnh , tà ma quỷ quái nào cũng dám đến gần."
Hắn cố ý lôi tấm bùa gỗ sét đ.á.n.h đang đeo cổ , : "Con vốn còn định mua cho cha , tỷ tỷ và cháu ngoại mỗi một cái, nhưng thứ bình thường dễ gì , xem cơ duyên. con cũng cầu bùa bình an, lúc nào cha với cứ mang bên . À , cha thường xuyên bên ngoài, là cha mang tấm bùa ."
Hà Thọ định tháo tấm bùa xuống thì Hà viên ngoại vội giữ : "Con cứ đeo . Con mau kể tỉ mỉ phương pháp của vị thiếu quan chủ đó, một chi tiết cũng bỏ sót."
Hà Thọ hiểu, nhưng cũng thành thật kể một nữa.
Ánh mắt Hà viên ngoại loé lên: "Nghe con , vị thiếu quan chủ e là chút bất mãn với Đinh công tử nhà tri phủ ."
"Sao cha ?"
Hà viên ngoại đem lời đó phân tích tỉ mỉ, m.ổ x.ẻ cặn kẽ cho . Hà Thọ bừng tỉnh ngộ : "Thảo nào lúc đó con cứ thấy kỳ lạ, hình như bọn họ cố tình nhằm Đinh . Chẳng hiểu là vì chuyện gì?"
"Con thể cứ cắm đầu sách suông mãi . Bất kể là quan buôn bán, ngày thường cũng ngóng tin tức bên ngoài, như mới lúng túng, mới thể phân tích tình hình hơn. Giới văn nhân bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện nhà họ Đinh việc phúc hậu, 'khinh sư vong ân' (phản thầy quên ơn) đấy." Hà viên ngoại tiếp: "Có điều, Đinh công tử đó dù vô dụng, cũng bắc cầu cho con tìm vị thiếu quan chủ giải quyết ân oán. Phải ghi nhớ cái ơn . Lát nữa bảo con chuẩn một phần lễ vật hậu hĩnh, con tự mang sang."
Hà Thọ gật đầu, : "Cha, đến chuyện sách, thiếu quan chủ con phú quý, nhưng mệnh quan."
Hà viên ngoại tối sầm mặt, vịn bàn, run run môi hỏi: "Cô tính chuẩn ? Con đừng bừa."
"Con thấy cô bản lĩnh thật sự, thì thể dễ dàng thu phục con quỷ già đó, còn trúng phóc là nhà tích công đức." Hà Thọ gượng: "Cha , con cũng tự sức , con khối vật liệu để sách. Thi đỗ đồng sinh là may mắn lắm , hai thi tú tài đều trượt cả."
Hà viên ngoại như trúng một mũi tên tim, mím môi : "Sách con vẫn tiếp tục , nhưng lập tức thành sinh cháu cho . Con trông cậy , nhân lúc còn chút tinh thần, dồn sức bồi dưỡng cháu nội."
Hà Thọ: "..."
"Cái Thanh Bình Quan đó, sắp xây điện mới, chuẩn mở cửa trở ? Ta và con sẽ đích đến cúng dường dầu đèn. Cứ quyết định ." Hà viên ngoại xong, vội vã rời . Ông tìm phu nhân bàn chuyện tìm bà mối định dâu con. Nghèo cũng , quan trọng nhất là trong nhà chữ nghĩa, chứ tìm đứa chữ, sinh cháu nội cũng giống hệt cha nó thì hỏng hết.
Hà Thọ ngây tại chỗ. Thành ư?
Ở một diễn biến khác, cuộc chuyện của Đinh Vĩnh Lương và Đinh Thủ Tín vui vẻ như . Đặc biệt là khi Tần Lưu Tây còn từng là thượng khách của Thuỵ Quận Vương, Đinh Thủ Tín liền xây xẩm mặt mày, cảm thấy cái mũ ô sa đầu sắp giữ nổi nữa.
"Không ngờ cô thật sự bản lĩnh ." Sắc mặt Đinh Thủ Tín xám ngoét, uống liền mấy ngụm mới đè nén lửa giận.
Đinh Vĩnh Lương mặt như đưa đám: "Bản lĩnh thông thiên như mà giấu kỹ đến thế, Tần gia đang toan tính điều gì?"
Đinh Thủ Tín bình tĩnh , : "E rằng Tần gia cũng bản lĩnh cô lớn đến , quan hệ lợi hại đến . Nếu , để mấy đàn ông trong nhà chịu khổ ở Tây Bắc?"
Đinh Vĩnh Lương nhắc nhở, loé lên ý nghĩ: "Người Tần gia , nhưng dù cô quan hệ như , cũng gì giúp họ. Cha, điều nghĩa là tình cảm của cô với Tần gia sâu đậm, dù cô cũng rời nhà nhập đạo từ nhỏ?"
"Mười phần thì đúng tám chín phần." Đinh Thủ Tín cũng nghĩ đến điểm , sự bất an giảm xuống: "Có điều, 'một nét bút hai chữ Tần', tình cảm dù nhạt, cô cũng sẽ mặc kệ Tần gia. Cứ chuyện nhà chịu thiệt là đủ hiểu."
Đinh Vĩnh Lương uể oải : "Nhà chúng xem như đắc tội cô đến tận cùng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-499-hu-ta-khong-lam-nua.html.]
Thư Sách
Đinh Thủ Tín hừ lạnh: "Đều tại thím Ba ngu xuẩn của con, kiến thức hạn hẹp, đúng là thứ phá gia chi tử, suốt ngày xúi bẩy tổ mẫu con, khiến cái nhà chướng khí mù mịt. Dân thường xuất nó thế đấy, thấy chút lợi nhỏ là mờ mắt, trời cao đất dày. Sau con chọn vợ, nhất định tìm loại ."
Đinh Vĩnh Lương khổ: "Cha , nếu chuyện , nhà xoay xở một chút vẫn thể cưới tiểu thư nhà quyền quý. Giờ vì chuyện Tần gia, thanh danh Đinh gia thật sự là... Hơn nữa, con cũng tham dự khoa cử ."
Học vấn của vốn quá xuất sắc, thầy dạy đều bảo chờ thêm ba năm nữa, nên dự thi. Giờ chỉ là một kẻ áo trắng, Đinh gia mang cái tiếng 'phản thầy quên ơn', nhà quyền quý nào chịu gả con gái cho ?
Đừng , ngay cả các cũng chắc tìm tấm chồng như ý.
Mấy đứa em bên nhà chú Ba còn nhỏ, đến tuổi bàn chuyện cưới gả, nhưng chi lớn nhà bọn họ thì đúng là liên lụy nặng nề .
Sắc mặt Đinh Thủ Tín càng thêm khó coi. Hiện giờ ông chỉ thể liều mạng bò lên .
"Chắc cô cũng tay độc ác nữa, nhưng chúng cũng đừng hòng nịnh bợ mà việc. Chỉ cầu đừng trở mặt thêm là may. Thanh Bình Quan sắp mở cửa , con hãy đích đến cúng dường dầu đèn, coi như tỏ chút thành ý." Đinh Thủ Tín đen mặt : "Những chuyện khác, tính ."
Cũng chỉ thể như .
Vì thế, ngày Thanh Bình Quan với diện mạo mới mở cửa đón khách hành hương, Tần Lưu Tây với tư cách là thiếu quan chủ tự chủ trì. Nàng chỉ thấy những từng cứu chữa nhiệt tình ủng hộ, mà còn thấy cả Đinh Vĩnh Lương đang tươi như hoa cúc, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
"Vị Đinh công tử cũng thật co dãn, chỉ tiếc là phận lắm." Tần Lưu Tây hừ nhẹ.
Lão đạo Xích Nguyên gõ đầu nàng một cái: "Phải chừng mực, đừng chèn ép thế tục quá đáng. Chân con vẫn còn què đấy."
Tần Lưu Tây liếc đôi chân lành lặn của , bất mãn : "Con chuyện gì tày trời . Cứu con gái Tư gia, cứu bao nhiêu bá tánh, cũng coi là việc thiện . Vậy mà 'nó' còn bắt con què lâu như , lão thiên thật bất công với con!"
Ầm!
Các bá tánh ngẩng đầu trời. Sao bỗng nhiên tiếng sấm?
Tần Lưu Tây sầm mặt.
Lão đạo Xích Nguyên nỗi đau của khác: "Vi sư dạy con từ nhỏ, cái miệng thiện lương một chút, đừng suốt ngày oán thán. Bị cảnh cáo kìa!"
Tần Lưu Tây như : "Vậy con xin lời ngài. Con chân què, tinh thần và thể xác đều tổn thương, cần dưỡng bệnh. Đành phiền ngài và các sư trong quán kiếm tiền dầu đèn ."
Dám cảnh cáo , để ngài lải nhải, hừ, đây tuỳ hứng, nữa!