Khi Ức Thu "lấy mạng đền mạng", nàng cố tình liếc Tần Lưu Tây, xem vị tiểu thiên sư phản ứng thế nào.
Trước khi c.h.ế.t, nàng cũng từng các tỷ kể ít chuyện xưa. Mấy vị thiên sư đó ai cũng tự xưng chính đạo, hễ thấy yêu ma quỷ quái là diệt. Gặp quỷ hại , càng thu là thu, cần hỏi nguyên nhân. Trong mắt họ, và quỷ khác đường, quỷ hại chính là ác quỷ, đáng tru diệt!
Tần Lưu Tây chẳng phản ứng gì, còn hỏi vặn : "Ngươi gì?"
Ức Thu thấy lạ, hỏi: "Nô gia 'ăn miếng trả miếng', đại sư là thiên sư chính đạo, định thu , đ.á.n.h cho hồn phi phách tán ?"
, nàng hại mà.
Đinh Vĩnh Lương ánh mắt khẽ lóe, cũng xem Tần Lưu Tây sẽ xử lý thế nào.
Tần Lưu Tây : "G.i.ế.c ngươi tốn công tốn sức, phí linh lực ? Lại chẳng ai trả tiền thù lao cho . Ta chê đủ sướng, là chê rảnh rỗi quá nên mới cái việc tốn công vô ích đó? Ngươi xem, tàn cả hai chân, đúng chuẩn ' kiều thể nhược' ( thể yếu ớt)!"
Mọi : "..."
Nàng mà là ' kiều thể nhược' á? Ha hả! Vừa nãy ai giơ tay bắt gọn móng vuốt của Ức Thu? Cái sức đó đủ nhổ cả núi lên chứ!
"Ngươi thật sự cản ?" Ức Thu kinh ngạc. Vị thiên sư vẻ giống khác.
Tần Lưu Tây thản nhiên: "Ta gặp nhiều quỷ giống ngươi , ai cũng hỏi câu đó. Tại cản? Quỷ, khi thành quỷ, cũng là . Nếu là quỷ c.h.ế.t oan báo thù, đó là nhân quả. Oan đầu, nợ chủ, quỷ đều áp dụng như . nếu ngươi hại vô tội, tự nhiên sẽ tay ngăn cản, thậm chí là diệt ngươi."
Mọi ngẩn , bất giác lẩm nhẩm: Quỷ, khi thành quỷ, cũng là .
, bọn họ đều từng là sống sờ sờ, oan ức tại thể báo thù?
Tần Lưu Tây ngẩng đầu Ức Thu: "Ngươi c.h.ế.t oan, báo thù rửa hận là điều dễ hiểu, sẽ cản. điều cho ngươi . Dù ngươi là quỷ, nhưng một khi ngươi hại , nghiệp chướng sẽ gán lên ngươi. Sổ sinh tử của Phán Quan ghi rõ công-tội, -. Đến lúc lục đạo luân hồi, qua đài Nghiệt Kính soi một lượt, kẻ nghiệp chướng nặng nề sẽ phán tội, chịu hình phạt. Chịu phạt xong mới dựa công tội mà luân hồi chuyển thế."
Ức Thu kinh hãi: "C.h.ế.t ... cũng chịu hình phạt ?"
"Trong trời đất , phân lục giới. Nhân gian và âm phủ tương liên. Ở dương gian phạm pháp, luật pháp dương gian chế tài. Thành quỷ mà hại , cũng như . Dương gian gì ngươi, nhưng âm phủ hình phạt chờ ngươi. Cho nên, bất kể là quỷ, sổ sinh tử của ngươi, công tội đều ghi rành mạch." Tần Lưu Tây liếc mắt đầy ẩn ý về phía hai một quỷ: "Thế nên mới câu ' , trừ phi đừng '. Một khi , công tội đều . Làm , kính sợ."
Đinh Vĩnh Lương suýt nữa thì tắt thở, chỉ chui lưng Hà Thọ. Hắn cảm giác câu đang "đá xéo" nhà họ Đinh, thậm chí là cảnh cáo.
Thư Sách
Ức Thu "oa" lên : "Vậy chẳng quỷ đều khổ quá ? Hu hu, khổ quá!"
Hà Thọ: Ngươi là lệ quỷ cơ mà, khí thế yếu xìu nhanh ?
Ức Thu một hồi ngẩng lên: "Nói như , thể tìm ả đàn bà báo thù ?"
"Có thể chứ." Tần Lưu Tây : "Chỉ cần ngươi nguyện ý gánh chịu nghiệp chướng và hình phạt. À, nếu hại công đức, tội sẽ nặng thêm một bậc. Giống như tên mập thư sinh , chẳng ngươi dám hạ sát thủ với ?"
Hà Thọ chuyện. Mập thì mập.
Ức Thu liếc Hà Thọ: "Hắn là , chút kim quang, dám, chỉ thể dọa thôi."
"Đại tỷ, nếu ngài rõ là món đồ , sớm đốt cho ngài ." Hà Thọ vội thanh minh: "Ngài cứ úp úp mở mở, ngài trả cái gì?"
Ức Thu: "Là do ngươi ngốc! Lấy yếm của phụ nữ về ngắm, đúng là biến thái."
Hà Thọ cãi : "Ai mà yêu cái ? Ta chỉ là tò mò thôi. Cái vị... ân khách ngày của ngài đó, chẳng còn vẽ tranh cho ngài !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-497-ta-noi-mot-cau-that-long-nguoi-dung-gian.html.]
Đinh Vĩnh Lương thấy mắt Ức Thu bắt đầu đỏ lên, vội kéo áo Hà Thọ. Lợi hại thật, bạn đồng môn của ! Dám cãi lý với cả lệ quỷ!
Ức Thu kiêng dè cái phù bài Hà Thọ, tranh cãi nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, sang Tần Lưu Tây: "Người công đức, g.i.ế.c cũng cần đền mạng ?"
"Sao thể." Tần Lưu Tây lắc đầu: "Ta , phàm là việc , đều ghi trong sổ công tội. Ả công đức, nhưng cũng mang theo sát nghiệt. Đó đều là nghiệp chướng. Định tội thế nào, tự Phán Quan, Diêm Vương quyết định. một điều chắc chắn, mang sát nghiệt, dương thọ ắt sẽ giảm."
Ức Thu thấy nguôi ngoai phần nào.
"Ngươi c.h.ế.t 50 năm, nếu c.h.ế.t thì giờ cũng gần 70 . Vị Lâu lão phu nhân ... còn sống cũng khó ."
Ức Thu nhớ dáng vẻ của Nguyên thị năm đó: "Ta nhớ ả trạc tuổi . Ta mất năm mười lăm tuổi, nếu ả còn sống, chẳng cũng 65 ? Sống đến tuổi đó cũng coi là trường thọ."
"Chuyện hỏi Đinh công tử đây." Tần Lưu Tây liếc Đinh Vĩnh Lương đang giả c.h.ế.t.
Đinh Vĩnh Lương đôi mắt quỷ đỏ ngầu của Ức Thu quét qua, lông tóc dựng , vội : "Theo lời đồn thì Lâu lão phu nhân ăn chay niệm Phật, hàng năm việc thiện, là một đại thiện nhân. Ta vị qua đời."
"Phỉ! Ả mà cũng xứng niệm Phật ? Không sợ Phật Tổ giáng tội !" Ức Thu khinh thường: "Còn việc thiện? Chắc chắn là vì g.i.ế.c nên chột , tìm cách bù đắp. là đồ giả nhân giả nghĩa!"
Đinh Vĩnh Lương ấp úng: "Người trong kinh đều đồn như , bà tấm lòng Bồ Tát. Đương nhiên... đây đều là tin vỉa hè lúc du ngoạn Thịnh Kinh mấy năm ."
Tần Lưu Tây : "Không cần là giả nhân giả nghĩa , việc ả mà khác chịu ơn, thì ả vẫn tính công đức."
Ức Thu nghẹn họng: "Chẳng lẽ cứ thế c.h.ế.t oan ? Ả g.i.ế.c , danh tiếng thiện nhân, cả? Thế gian công đạo ?"
Tần Lưu Tây sắc mặt hờ hững, im lặng một hồi : "Ta một câu thật lòng, ... e là ngươi thích ."
(Ức Thu thầm nghĩ: Ngươi đừng , !)
Tần Lưu Tây vẫn thẳng: "Ức Thu, năm đó ngươi cũng là hoa khôi, xuất từ thanh lâu. Lẽ nào ngươi , ở nơi đó, mạng sống của nữ tử là rẻ mạt và mỏng manh nhất ?"
Ức Thu c.ắ.n chặt môi. Linh cảm của đúng thật. Lời ... quả nhiên khó , đ.â.m thẳng nơi đau đớn và yếu đuối nhất của nàng, rỉ máu.