Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 496: Chọn quả hồng mềm để bóp?
Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:56:09
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngài giỏi thì ngài lên ! Hà Thọ đúng là sợ hết hồn.
Không ý nghĩ "bán bạn bè", nếu là đối mặt với côn đồ, còn thể vung nắm đấm. đây là nữ quỷ! Cái gọi là "mỗi mỗi nghề", Tần Lưu Tây xuất Huyền môn, đối phó với mấy thứ chắc chắn là giỏi hơn . Nhìn cái phù bài đang đeo xem, chẳng cũng từ tay nàng mà ?
Thế nên, Hà Thọ tuy chút hổ, nhưng vẫn quyết định "bán" nàng. Hắn tin chắc Tần Lưu Tây cách.
Quả nhiên, nữ quỷ , cái cổ liền vặn một góc 180 độ, sang Tần Lưu Tây. Ánh mắt nàng lập tức cái yếm tay Tần Lưu Tây thu hút, thèm suy nghĩ liền lao tới.
"Trả cho ! Trả đây!"
Hà Thọ bùa hộ mệnh, dám đến gần. Chẳng lẽ kẻ mắt cũng động ? Nữ quỷ đang bực bội, phẫn nộ, cần tìm một chỗ để trút giận. Oán khí lập tức bao phủ lấy Tần Lưu Tây, hai tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn, cào về phía mặt nàng.
"Ngươi đây là... chọn quả hồng mềm để bóp ?" Tần Lưu Tây khẽ.
Cũng thấy nàng gì, chỉ giơ tay lên, bắt gọn móng vuốt của nữ quỷ.
Những xung quanh cảm thấy gì, nhưng nữ quỷ hét lên một tiếng thê lương hơn cả lúc nãy, hồn thể cũng mờ vài phần. Nàng cảm nhận một luồng thở còn đáng sợ hơn từ Tần Lưu Tây. Bàn tay quỷ Tần Lưu Tây nắm lấy nóng rát như tan chảy.
Nữ quỷ đau đớn thôi. Cái gì mà quả hồng mềm? Đây rõ ràng là đá tảng ngàn năm thì !
"Tha mạng, đại sư tha mạng!" Nữ quỷ bắt đầu lóc xin tha: "Hu hu, các ức h.i.ế.p quỷ quá!"
Nàng trông thật yếu đuối, dù là quỷ cũng khiến thấy thương tâm, mang theo một vẻ quyến rũ, mê hoặc.
Tần Lưu Tây buông tay, đ.á.n.h giá cái vẻ đáng thương giả tạo của nàng : "Ngươi luyện ? Trông đắn cho lắm."
Tiếng của nữ quỷ khựng , nàng uất ức lườm Tần Lưu Tây một cái, ánh mắt dán cái yếm, hờn dỗi: "Đó là của nô gia." Giọng mềm oặt như nước.
Tần Lưu Tây rùng , nàng : "Ngươi là quỷ gì? C.h.ế.t bao lâu ?"
Nữ quỷ ngẩn : "Bây giờ là ai đang vua?"
Tần Lưu Tây niên hiệu hiện tại của Đại Phong.
Nữ quỷ day trán, nức nở: "Lâu ... Tính , nô gia c.h.ế.t cũng 50 năm ."
"Hóa là một lão quỷ!"
Nữ quỷ: "..." Nàng Tần Lưu Tây chặn họng, nổi nữa, cãi : "Thời Tiên đế, nô gia chính là hoa khôi nổi danh nhất của Vân Tiên Lâu, Ức Thu cô nương. Nhớ năm đó, đêm nô gia chọn hoa khôi, bao nhiêu công tử vung vạn lạng vàng chỉ để đổi lấy một nụ , ..."
"Dừng! Không chuyện phong lưu của ngươi." Tần Lưu Tây ngắt lời: "Ngươi , c.h.ế.t lâu như đầu thai? Món đồ , là lúc ngươi c.h.ế.t vẫn đang mặc, lột xuống ?"
Mắt Ức Thu dán chặt cái yếm, nghiến răng: "Đương nhiên ! Là một đám trộm mộ lột từ xác c.h.ế.t của xuống!"
Tần Lưu Tây thấy nghiệp chướng nàng , con ngươi nheo : "Ngươi g.i.ế.c mấy ?"
Ánh mắt Ức Thu chút lảng tránh, ấp úng: "Ta ... là bọn họ đáng c.h.ế.t! Bọn họ chỉ đào mộ , lột yếm của , mà còn đủ trò đáng khinh. Ta gì cả, chỉ dọa họ một phen. Là do bọn họ tự chia của đều, nhát gan, tự dọa c.h.ế.t chính ."
Nàng xong, còn liếc Hà Thọ một cái.
Hà Thọ kẹp chặt hai đùi: "Ta... cũng gì! Ta chỉ ngắm nghía một chút thôi! Ta gì hết, cứ tưởng món đồ lai lịch trong sạch nên mới giữ ."
Ức Thu hừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-496-chon-qua-hong-mem-de-bop.html.]
"Lệ quỷ g.i.ế.c cần gì tự tay động thủ? Là ngươi dọa, liền tạo thành nhân quả. Tuy là bọn họ sai , nhưng đúng sai trái, nghiệp chướng nặng nhẹ, đều sẽ ghi ." Tần Lưu Tây : "Ngươi vẫn , c.h.ế.t lâu như đầu thai? Bỏ lỡ quỷ môn quan ? Xem tướng mạo của ngươi, lúc c.h.ế.t hẳn còn trẻ, c.h.ế.t yểu như ?"
Ức Thu sững sờ, bỗng kích động: "Ta hại c.h.ế.t! Bọn họ đầu độc ! Không chỉ , họ còn dùng 'Trấn Hồn Đinh' phong trong quan tài, nên mới thể đầu thai. Ta cam tâm! Ta g.i.ế.c bọn họ, báo thù!"
Nàng giang hai tay, oán khí bùng lên, tóc tai bay tứ tung, hai mắt đỏ ngầu, trông hệt như sắp hóa thành lệ quỷ.
Đinh Vĩnh Lương và Hà Thọ sợ hãi ôm chầm lấy .
Tần Lưu Tây phất tay áo: "Giở trò mặt ? Thu oán khí của ngươi ."
Một luồng khí mạnh ập tới, Ức Thu đau đớn, khí thế lập tức xẹp xuống. Nàng Tần Lưu Tây, vẻ mặt ủy khuất, đáng thương: "Tiểu thiên sư nhà ngươi mà nhẫn tâm thế."
"Chắc ngươi c.h.ế.t mấy chục năm khỏi mộ, nên thiên sư nhẫn tâm thật sự là thế nào." Tần Lưu Tây mỉa mai: "Chỉ bằng việc ngươi là quỷ, còn hại , nếu gặp mấy vị thiên sư cương trực, sớm đ.á.n.h ngươi hồn phi phách tán . Chứ để ngươi yên theo tên mập ? Càng chuyện cho ngươi mặt thiên sư mà õng ẹo."
(Tên mập Hà Thọ: "..." Ta chỉ đầy đặn một chút thôi mà!)
Tần Lưu Tây hỏi tiếp: "Ai hại ngươi?"
Ức Thu nghiến răng: "Là vợ của Lâu Hoa Thanh, ả Nguyên thị! Chính ả đầu độc !"
Tần Lưu Tây Lâu Hoa Thanh là ai, nhưng Đinh Vĩnh Lương thì , vội : "Lâu Hoa Thanh, là cựu Giam viện (hiệu trưởng) của Quốc Tử Giám. Ta nhớ phu nhân của ông xuất từ Nguyên thị ở Thanh Châu. Lâu đại nhân là vô cùng chính trực, nổi tiếng là phu thê hòa hợp, ân ái. Vị Lâu lão phu nhân ( Lâu Hoa Thanh) cả đời ăn chay niệm Phật, nhiều việc thiện. Ngươi nhầm ?"
Thư Sách
Ức Thu nghiến răng: "Ta c.h.ế.t oan c.h.ế.t sớm, ông Giam viện ! Lúc quen , chỉ là một vị công tử thích vẽ tranh, phong hoa tuyết nguyệt. Chính cái yếm , cũng là cố tình tìm đến tặng , bắt mặc để vẽ tranh. Hắn còn hứa sẽ nạp .
"Mụ vợ của mới là lương thiện! Ả thấy Lâu Hoa Thanh mê mẩn , liền nổi lòng ghen ghét. Ả giả vờ bụng chuộc cho , đưa đến biệt viện, dùng một ly rượu độc kết liễu đời . Ả còn dùng Trấn Hồn Đinh đóng quan tài, vĩnh viễn thể siêu sinh!
"Lâu Hoa Thanh ?"
Ức Thu lạnh: "Trai lầu xanh vốn chỉ là chơi bời qua đường. Ta cũng tin , nhưng lúc chuộc , vẫn kìm mà vui mừng. Nếu lựa chọn, ai cái nghề chứ? Nào ngờ đó là con đường c.h.ế.t.
"Cái gã họ Lâu đó, cho dù Nguyên thị g.i.ế.c thì chứ? Hắn cũng chỉ coi mạng sống của một kỹ nữ như là cỏ rác mà thôi. Ả Nguyên thị còn giả nhân giả nghĩa xây mộ cho , nhưng thực chất là để trấn áp ! Đáng sợ nhất là, khi g.i.ế.c , ả vẫn thể tủm tỉm hỏi Lâu Hoa Thanh nạp một cô gái đàng hoàng . Ả đàn bà đó hề lương thiện như vẻ bề ngoài. Các ngươi cứ chờ xem, sẽ ngày bắt ả đền mạng!"
(Xa ở Thịnh Kinh, một lão phụ nhân tướng mạo hiền lành đang quỳ bồ đoàn, mặt đầy kinh hãi chuỗi hạt Phật châu bỗng dưng đứt đoạn, rơi vãi đầy đất. Tim bà đập loạn xạ.)